"Tuỳ ông nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi biết rất rõ là mình nên làm gì!” Mèo Rừng nói với vẻ hờ hững: “Tôi sẽ tự mình điều tra nguyên nhân cái chết của cha tôi!”
Ông lão hít một hơi thật sâu, cố nén cơn thịnh nộ trong lòng xuống, ông trầm tiếng nói: “Cứ cho là cậu không tin vào sự thực, thì cậu cũng phải hiểu rõ rằng ai mới là phe chính nghĩa?”
“Đừng có nói cái này với tôi!” Mèo Rừng lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì nguyên nhân này thì ông nghĩ là tôi sẽ gọi điện cho ông sao?”
“Lẽ nào cậu đã nghĩ thông rồi sao?” Ông lão hơi giãn mày ra: “Tuy đã hơn ba năm rồi nhưng vẫn chưa muộn!”
“Ông đang mơ mộng gì thế!” Mèo Rừng giễu cợt: “Tôi có thể dùng số điện thoại này gọi điện là để chứng mình rằng tôi đang ở Kinh Thành, ông ta sao có thể ở cùng với tôi được?”
Chẳng để ông lão hỏi lại, Mèo Rừng lại nói tiếp: “Ông tưởng là tôi cố tình không muốn liên lạc với ông sao? Hơn ba năm nay, lúc nào tôi ở cùng ông ấy thì cũng đều là ở ngoài biên giới, hơn nữa còn là ở trong căn cứ. Ông bảo tôi liên lạc với ông kiểu gì? Tất cả mọi liên lạc với bên ngoài đều phải thông qua sự đồng ý của ông ấy, tất cả những tín hiệu truyền phát đều sẽ bị bắt giữ, ông bảo tôi liên lạc với ông thế nào?” Mèo Rừng lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Cậu chỉ cần đem theo cái sim này ở bên người là được!” Ông lão nói.
“Vậy thì tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618010/quyen-1-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.