Ông lão bình tĩnh lại, ông dựa vào bàn để ngồi xuống ghế rồi cầm điện thoại bấm số gọi đi.
Đầu dây bên kia vừa được kết nối thì ông lão lập tức mắng lớn: “Điền Bưu? Mẹ kiếp cậu làm ăn kiểu gì đấy? Chết người đến nơi rồi!”
Cục trưởng Điền ngồi ở văn phòng bị mắng mà hơi ngây ra: “Ăn thuốc súng rồi sao?” Cục trưởng Điền vừa trả lời lại thì phát hiện ra ông lão ở đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.
“Qua đó cũng phải cần thời gian chứ! Cảnh sát cũng đâu có cánh?” Cục trưởng Điền lẩm bẩm nói. Tuy ông nói lời trách cứ nhưng vẫn lập tức liên hệ với Cục trưởng Phùng ở chi cục khu Bắc nơi quản lý khu Văn Hoa Uyển.
Điện thoại vừa được kết nối, Cục trưởng Điền liền nói luôn: “Đã phái người tới khu Văn Hoa Uyển chưa?”
Cục trưởng Phùng liền ngẩn ra, kể từ lúc ông nhận được điện thoại của Cục trưởng Điền cho tới giờ chưa đầy năm phút. Nhưng ông liền lập tức nhanh chóng phản ứng lại: “Đội cảnh sát đặc nhiệm đã được phái đi rồi, nhưng bây giờ là giờ cao điểm người ta đi làm, về cơ bản là đồn cảnh sát chẳng có mấy khẩu súng lục…”
Cục trưởng Phùng còn chưa nói xong thì đã bị Cục trưởng Điền thô bạo cắt ngang: “Đừng có kiếm cớ với tôi, chẳng có bất kỳ lý do gì hết, bảo người của chúng ta phải tới hiện trường ngay với tốc độ nhanh nhất.”
Cục trưởng Phùng thở hắt ra cứ như là bị đau răng vậy, ông còn chẳng kịp phân biện, đã nghe thấy Cục trưởng Điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4617995/quyen-1-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.