"Nếu tên nhóc ấy có thân phận bình thường, gặp phải chuyện này có phải sẽ phải ngậm bồ hòn làm ngọt đúng không?” Cục trưởng Điền nhìn chằm chằm vào Diêu Chí Khang rồi chậm rãi nói.
Cục trưởng Điền vừa mở lời thì Diêu Chí Khang bỗng giật nảy mình, cứ như là ông ta đang nằm mơ lại bị đánh thức vậy. Thời gian Cục trưởng Điền nói cũng chỉ ngắn ngủi vài giây, thế nhưng toàn thân Diêu Chí Khang lại toát mồ hôi hột.
Ý của Cục trưởng Điền là nếu Tống Triều Dương chỉ là một người bình thường thì sao mà ông lại có thể đưa con trai tới đây thỉnh tội, cầu xin lãnh đạo ra mặt điều giải được cơ chứ. Trong lòng ông ta nghĩ gì, lãnh đạo biết rất rõ.
Diêu Chí Khang chỉ cúi đầu không nói gì, ông ta giống như một bức tượng điêu khắc đứng trên sàn, đến ngay cả việc lau mồ hôi trên trán cũng không dám làm.
“Còn cả chuyện hành hình ép cung nữa.” Cục trưởng Điền ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Rốt cuộc là người của đội phòng chống ma tuý nảy sinh ý nghĩ nhất thời hay còn có nguyên nhân gì trong đó mà không để người khác biết được?” Cục trưởng Điền chau mày rồi lạnh lùng nói.
Diêu Chí Khang há mồm ra nhưng lại phát hiện đầu óc mình trống rỗng, ông ta không biết phải trả lời thế nào.
“Đừng có mà định lừa gạt tôi, người ta làm gì, cậu biết rất rõ. Muốn điều tra nội tình bên trong hoàn toàn chẳng phải chuyện gì khó cả!” Sắc mặt của Cục trưởng Điền lại càng thêm lạnh lùng.
Diêu Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4617982/quyen-1-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.