"Theo lời mày nói thì ngoài việc gọi cho Tôn Cương ra thì mày không hề tham gia vào những chuyện khác sao?” Cục trưởng Diêu nhìn chằm chằm vào cậu con trai của mình, ánh mắt ông ta toả ra tia sáng lạnh lẽo thấu người.
“Vâng ba, con dám đảm bảo tuyệt đối đấy!” Diêu Kim Tiền quỳ dưới đất rồi gật đầu lia lịa: “Ma tuý là đám Lưu Tự Phi đi tìm, đến ngay cả người tàng trữ ma tuý là ai con cũng không biết! Con chỉ tìm cho chúng nó số điện thoại báo cảnh sát của Cục công an Chi cục khu Tây thôi!”
“Trong vụ này mày biết được bao nhiêu?” Cục trưởng Diêu lại lạnh lùng hỏi.
“Con chỉ biết thế thôi ạ!” Diêu Kim Tiền thề thốt đảm bảo: “Con cũng sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì nên lúc chúng nó bàn bạc với nhau, con luôn cố tìm cách chuồn đi chỗ khác.” Dù gì cũng là con em cảnh sát, lúc nào cũng có ý thức phòng bị.
“Mẹ nhà mày!” Cục trưởng Diêu đạp con trai một cái rồi chửi rủa: “Sao mày không dùng cái khôn ngoan này vào con đường chính đáng hả?”
“Còn gì giấu tao nữa không?” Cục trưởng Diêu trợn mắt lên hỏi.
“Tuyệt đối không còn gì nữa ạ!” Diêu Kim Tiền ưỡn ngực thẳng lưng nói: “Chuyện đã tới nước này rồi sao con dám nói dối cơ chứ. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, con phải vào tù thì chẳng phải nhà chúng ta sẽ tiêu tùng sao?”
“Sao lúc trước mày không nghĩ thế đi?” Cục trưởng Diêu lại đạp con trai thêm phát nữa: “Bây giờ ông mày dặn dò mày, mẹ nhà mày vểnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4617980/quyen-1-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.