"Thân thủ quá tốt, đầu óc quá thông minh, kinh nghiệm quá phong phú!” Hứa Tất Thành dùng ba chữ “quá”, để biểu đạt sự thán phục của mình đối với Tống Triều Dương.
Lãnh đạo ngồi yên lặng tựa vào ghế sô pha, không hề phát ra bất kì tiếng động nào như một bức tượng tạc. Hứa Tất Thành biết thói quen của lãnh đạo, cũng không dám lên tiếng làm phiền. Căn phòng tĩnh lặng như không có loài sinh vật nào tồn tại.
Qua một hồi lâu, lãnh đạo mới cử động cơ thể sắp sửa cứng đờ một cách nhẹ nhàng, bảo rằng: “Vậy thì như thế trước đi.”
Hứa Tất Thành chẳng hiểu đầu đuôi, không biết ý của lãnh đạo như thế nào, cẩn thận hỏi lại một câu: “Vậy Tống Triều Dương…”
“Thuận theo tự nhiên đi!” Lãnh đạo trầm giọng đáp.
Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên… đi ra khỏi căn gác nhỏ, ngồi vào trong xe, Hứa Tất Thành vẫn còn suy ngẫm bốn chữ này.
Tâm trạng vốn dĩ đang căng thẳng lo lắng dần dần trở nên thư thái, Hứa Tất Thành hít thở sâu vài hơi, lái xe rời khỏi viện điều dưỡng.
Đến một tòa nhà thương mại, Hứa Tất Thành trực tiếp lái xe vào tầng hầm bãi đậu, sau đó đáp thang máy, đến tầng hai của tòa nhà.
Tầng hai là khu vực chuyên bán hàng điện tử, Hứa Tất Thành dạo dọc theo tòa nhà một vòng, thông qua quầy hàng và cây cột cùng với những tấm kính trên tường, quan sát tỉ mỉ một phen, không phát hiện có kẻ khả nghi nào sau lưng mình.
Hứa Tất Thành liền vào bừa một tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4617931/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.