Sau mười mấy phút, hai nhân viên an ninh quay lại khoang tàu này, xin lỗi Hứa Tất Thành và hai mẹ con.
“Những kẻ này bấm giờ chuẩn quá, vừa rời khoang tàu, tàu hỏa liền tới ga, toàn bộ xuống xe lửa hết. Chúng tôi thân mang chức trách, không thể xuống tàu đuổi theo nhưng đã thông báo cho cơ quan công an trên địa bàn, nếu có thông tin gì thì lập tức thông báo cho chúng tôi!” Cảnh sát lớn tuổi áy náy nói.
“Vất vả cho hai anh rồi!” Hứa Tất Thành mỉm cười khách khí nói.
“Cứ đợi đấy…” Lý Tương Tư hừ một tiếng, nghiến hàm răng trắng, cũng không biết là đang nói ai.
Trong một căn nhà dân cách ga tàu không xa, Bảy Ngón đang bị ấn xuống bàn, hai tay đặt trên bàn, duỗi thẳng bảy ngón tay. Mặt bị đánh thành đầu heo, căn bản không nhìn ra diện mạo.
Gã đầu trọc tay cầm một con dao găm, mặt nở nụ cười dữ tợn, dùng lưỡi dao vạch trên mu bàn tay của tên cướp, như thể đang tìm xem xuống tay ở đâu thì thích hợp.
“Anh ba… anh ba… em sai rồi, sau này em không dám nữa… cầu xin anh… anh ba, hãy cho em thêm một cơ hội…” Bảy Ngón vai nài thảm thiết, nước mắt nước mũi bê bết mặt.
Đầu Trọc nhổ nước miếng, cười dữ tợn nói: “Khi nhập bọn đã nói với mày rồi, đã là trộm thì cứ làm việc của trộm đi, mẹ kiếp, thất bại đừng lo, thất bại rồi mày còn định thọc dao đâm chủ thuê trộm? Mày muốn các anh em vào tù cả lũ có đúng không?”
“Anh ba… Em sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4617912/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.