Dẫn Phương Minh Châu tiến vào phòng khách, Lâm Ngữ Đường ngại ngùng gãi đầu, trong nhà thật tình không thứ gì có thể mang ra chiêu đãi khách, ngay cả chai nước cũng không có.
Khi vừa chuyển đến ngôi trường này, bởi vì bề ngoài quá đáng sợ, trong lớp không một bạn học nào chịu ngồi cùng bàn với cậu. Khi giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị sắp xếp một chỗ ngồi riêng biệt cho cậu thì Phương Minh Châu đã đứng ra, biểu thị đồng ý ngồi chung với Lâm Ngữ Đường. Lúc đó, toàn thể giáo viên và các bạn học kinh ngạc đến mức suýt chút nữa rơi cả tròng mắt xuống sàn.
Phương Minh Châu là cô gái xinh đẹp nhất ở trong lớp, thậm chí toàn trường. Tuy không biết rõ về bối cảnh gia đình cụ thể, nhưng hôm khai giảng, được đích thân Hiệu trưởng tiếp đãi sắp xếp, nghĩ lại thì chắc không tệ đến nỗi nào đâu.
Tướng mạo của Lâm Ngữ Đường, kẻ nào có mắt đều thấy rõ. Trên người cậu lúc đó mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn cải cách từng được ông nội mặc qua, đôi chân mang một đôi giày cao su màu xanh lá sớm đã bạc màu, kể cả cặp sách, cũng là thứ được công nhân khu xưởng dùng để đựng dụng cụ vứt bỏ. Bản thân cậu cũng không định mặc, nhưng ông nội cứ bảo chỉ có ăn mặc như vậy mới phù hợp với thân phận của mình.
Hồi đó hay nghe câu thành ngữ khác xa một trời một vực, nhưng chưa bao giờ có khái niệm cụ thể, lần này, toàn bộ giáo viên và học sinh đều có trải nghiệm bằng đôi mắt thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4617891/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.