Khi Giang Tương vừa nhìn thấy khuôn mặt Lục Diệp, liền nhanh chóng bước đến trước bàn làm việc của anh thẳng thắn nói:
- Chúng ta kết hôn đi, ba mẹ tôi rất thích anh.
- Vậy còn em, anh chỉ muốn biết em có thích anh không?
- Tôi không biết, nhưng tôi có thể đưa ra điều kiện.
- Em đến đây tìm tôi còn dám nói đưa ra điều kiện sao, được vậy em nói xem điều kiện của em là gì để tôi xem xét.
- Tôi muốn chúng ta kết hôn, lập tức kết hôn, sau đó lập tức sinh con. Sau khi ba.. à không sau này đi, sau này ly hôn, đứa bé thuộc về tôi, tôi sẽ chuyển nhượng cho anh mười năm phần trăm số cổ phần tôi đang có.
- Giang Tương, em đang suy nghĩ cái gì vậy. Nếu như là người khác có được mười năm phàn trăm cổ phần đó, sau đó mua thêm, Giang Triều sẽ tuyệt đối không còn là của nhà họ Giang nữa.
- Đúng vậy lên người tôi tìm đến là anh chứ không phải bất kì người nào khác.
- Nói cho tôi biết có chuyện gì, em càn tiền sao.
- Không cần tiền. Tôi không cần tiền.
Từng lời nói của cô như ùa về cùng nỗi nức nở. Giang Tương cô từ năm mười năm tuổi đã được thừa kế khối gia sản khổng lồ, trong thẻ chưa bao giờ hết tiền nói đến giới hạn thẻ còn là không có. Hiện tại thứ cô cần đó chính là cái nguyện vọng ba cô đã từng nói, ông muốn cô lấy chồng sinh con. Ông muốn một lần được bế cháu ngoại
Nhưng Giang Tương không thể lựa chọn được người nào tốt hơn Lục Diệp, cũng như không muốn phụ sự kì vọng của bố mẹ. Hai người họ rất thích anh, vậy nên cô đến dùng mười năm phần trăm cổ phần để trao đổi lấy thời gian ở bên cạnh anh cho đến khi ba cô không còn trụ được nữa.
Tiếng khóc của cô như chạm đáy nõi lòng của Lục Diệp. Cô không phải cần tiền vậy chắc chán cô có nỗi lòng riêng, nhưng với tâm trạng này của cô anh có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không hỏi được bất kì vấn đề gì. Bản thân anh cũng chẳng đủ bản lĩnh để từ chối cô nữa rồi.
Cuối cùng anh vẫn phải chấp nhận yêu cầu của cô. Khoan hãy nói đến chuyện chuyển nhượng cổ phần, Lục Diệp anh chỉ cần nghĩ đến chuyện ở cùng cô lâu ngày ắt sinh tinh cảm đương nhiên cũng sẽ có ngày cô thật lòng yêu anh.
Thời gian gấp gáp, Lục Diệp không thể chuẩn bị cho cô được quá nhiều, nhưng anh vẫn luôn cố gắng ở bên cạnh mong muốn có thể hỏi được cô những chuyện cô đã gặp phải. Nhưng cho đến khi cô bước chân vào lễ đường cùng anh đọc lời tuyên thệ trọn đời bên nhau, Giang Tương vẫn không cùng anh nói thêm điều gì hết.
Từ khi cô đến gặp anh chỉ vẻn vẹn hai tuần, hai người liền nhanh chóng đi lĩnh chứng kết hôn, gia mắt hai bên gia đình sau đó lại nhanh chóng tổ chức đám cưới.
Đêm nay là đêm tân hôn của hai người, Lục Diệp đương nhiên hiểu được cái gì gọi là tân hôn, huống hồ bản thân anh đã muốn thân mật với cô từ thật lâu rồi nữa. Nhưng anh biết những suy nghĩ lúc này của cô chỉ là bồng bột, cô đồng ý kết hôn vì một lý do gì cô chưa nói, nhưng nếu thực sự sau này có một ngày cô hối hận. Anh tin chắc rằng cô sẽ chẳng thể bình tĩnh để nghĩ lại rốt cuộc cô đã làm gì.
Căn phòng tân hôn được trang trí màu đỏ rực rõ, bóng bay khăn tắm màu trắng màu đỏ xem lẫn nhau. Trên chiếc ga trải giường còn chất đầy cánh hoa hồng nhung đầy lãng mạn. Hoàng Đồng Đồng nhẹ nhàng nói với cô những câu cảm thán. Nhưng lúc này, Giang Tương chỉ nhẹ nhàng nói với cô rằng cô ấy muốn uống ba lon bia.
Chuyện gì chứ, uống ba lon bia không phải nhất định cô ấy sẽ say đến không biết trời trăng đất dày là gì sao. Nhưng khi Giang Tương nói phải như vậy cô mới có đủ dũng khí trong lòng mình, cuối cùng Hoàng Đồng Đồng cũng đành phải chịu thua lén lút mang đến cho cô ba lon bia, sau đó còn nhẫn nại ngồi đợi cho đến lúc Lục Diệp trở về phòng tân hôn cô ấy mới chào hỏi rồi dời đi.
Giang Tương uống hết ba lon bia quả nhiên không còn như trước. Cô chủ động mỉm cười bước về phía anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh nói những câu nói đứt quãng cũng chẳng thể gãy góc như người tỉnh tảo, Lục Diệp chỉ nghe duy nhất rõ ràng được một điều, đó chính là Giang Tương nói cô muốn có con, ba mẹ cô muốn có cháu ngoại.
Từng lời nói cử chỉ của cô như muốn đốt nóng toàn bộ cơ thể Lục Diệp, trước khi đến nay anh còn tự nhủ lòng mình phải kìn nén không được bồng bột cùng cô. Vậy mà cái cô gái này, cư nhiên tùy tiện ôm lên người anh. Môi cô nhẹ nhàng kề sát môi anh, lại nhẹ nhàng hôn lên má anh những cái hôn nhẹ nhàng mà đầy ngọt ngào khiến anh như muốn chết điếng.
Cái hôn của cô mang đầy vụng dại, không nhuần nhuyễn cũng như không hề nhẹ nhàng. Có lẽ do tác dụng của bia nên Giang Tương cũng chẳng hiểu được những hành động của mình lúc này đối với Lục Diệp là như thiêu như đốt, bàn tay nhỏ của cô nhẹ nhàng mâm mêm lên cổ anh, chạm thật nhẹ vào yết hầu đó. Lại nhanh chóng hôn từ má anh xuống đến cổ.
- Giang Tương, chuyện này là do em khơi mào, đến khi tỉnh rượu em đừng cầm dao đuổi anh là được.
Cả cơ thể cô nhanh chóng được anh ôm gọn trong vòng tay tiến về chiếc giường phía trước. Hai người chính thức trở thành người của nhau, trên giấy tờ họ đều được pháp luật công nhận, trên cuộc sống, họ được chính cơ thể của đối phương công nhận. Cứ ngỡ rằng lần đầu sẽ đầy bỡ ngỡ, nhưng chính Lục Diệp cũng không hiểu được anh học hỏi được những điều này ở đâu, chỉ có thể nhận định được rằng đó là bản năng của người đàn ông khi ở cạnh bên người phụ nữ mà anh trân trọng nhất.
Đêm nay, anh không những được ôm cô, hôn cô, hòa quyện cùng cô cho đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ. Nhưng trái lại với hành động của mình ngày hôm qua, sáng hôm sau Giang Tương lại quay về dáng vẻ như cô của hàng ngày. Buổi sáng cô sẽ dậy nấu bữa sáng cho hai người, sau đó đi làm, buổi tối trở về sẽ làm cơm tối. Quan hệ của hai người họ thường không thể nói với nhau quá nhiều. Lục Diệp cảm thấy hai người họ giống như ở chung trọ trong một căn phòng đúng hơn là một cặp vợ chồng mới cưới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]