Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn ở nhà lão Ngô trải qua một giao thừa tương đối đơn giản, đồ ăn cũng không phải đặc biệt phong phú, không giống như nhiều nhà, ăn xong bữa cơm tất niên vẫn còn đầy bàn đồ ăn, nói là như vậy ngụ ý cả năm được dư thừa. Lão Ngô là người thực dụng, ăn được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, trước giờ chưa từng phung phí.
Mấy ngày kế tiếp trời đều đổ mưa, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn rảnh rỗi không có việc gì liền lôi bóng bay ra nghiên cứu, chính là bóp nặn buộc bóng bay đủ màu đủ dạng vào với nhau, để tạo thành hình trái cây, hoa cỏ linh tinh các loại, dựa theo lý thuyết thì hẳn không quá khó, trong tay tụi nó lại không thiếu bóng bay giá rẻ.
Đầu tiên tụi nó thổi một quả bóng bay, ép hai đầu vào nhau, sau đó buộc lại, tạo thành hình một quả táo, cái này không khó, nhưng muốn tạo ra tổ hợp phức tạp hơn thì không dễ dàng như vậy nữa, chủ yếu là tụi nó tay chân vụng về, động tác cũng chậm hơn so với người ta, đến lúc ra bán thật khẳng định sẽ luống cuống, không ứng phó nổi.
Diệp Trình lấy bút vẽ ra giấy mấy hình phác họa, hai đứa nó ngồi xem ông chú bán bóng bay kia một thời gian cũng học được vài hình rồi, nhưng mà liệu có dùng được không? Nhỡ đâu người ta tức giận, đến tìm tụi nó gây chuyện thì làm thế nào? Cậu với Lục Minh Viễn dù sao cũng chỉ là con nít, hai đứa gộp lại chưa chắc đã đánh thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-trinh/865894/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.