Diệp Trình muốn nhảy lớp, Lục Minh Viễn đương nhiên sẽ theo, hai đứa chúng nó tới nhà một đứa nhóc đang học sơ trung trong thôn, mượn hết sách lớp ba, bốn, năm về, chỉ cần có thời gian liền tự học, sáng nào cũng dậy sớm ôn bài, Diệp Trình không còn vẽ nữa, đèn nhà chúng nó cũng càng lúc càng tắt muộn hơn.
Năm học này vừa kết thúc, Diệp Trình và Lục Minh Viễn liền tính nhảy thẳng lên lớp bốn. Lúc hai đứa đến văn phòng hiệu trưởng hỏi chuyện này, rất nhiều giáo viên đều đang ở đó, mọi người đều cho rằng chúng nó đang nói đùa, làm sao mà vừa mới nhảy lớp xong lại nhảy lớp tiếp ngay được chứ.
"Sao hai đứa cứ muốn nhảy lớp hoài vậy? Học từng năm từng năm một không tốt hơn à?" Giáo viên ngồi trong văn phòng không hiểu hỏi, không phải không có phụ huynh muốn cho con nhảy lớp, hy vọng con mình có tiền đồ, sớm một chút trở nên nổi bật. Nhưng mà đây chỉ là hai đứa nhỏ tám, chín tuổi, rốt cuộc vội cái gì mới được chứ?
"Đúng vậy, còn nhỏ không cần quá tham vọng như thế, từ từ học mới tốt."
"Hơn nữa nhảy lớp thì sẽ khó thân với bạn cùng lớp đấy. Diệp Trình, con mà nhảy lớp là không được làm lớp trưởng nữa đâu. Lớp người ta có lớp trưởng sẵn rồi mà." Chủ nhiệm lớp Diệp Trình dĩ nhiên không muốn thả người.
"Vậy không làm lớp trưởng nữa." Diệp Trình sảng khoái đáp, dù sao làm lớp trưởng cũng có kiếm được tiền đâu.
"Chưa nói tới chuyện lớp trưởng vội, các con nói thầy nghe trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-trinh/865880/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.