Thi xong, Diệp Trình lại cùng Lục Minh Viễn đi thêm một chuyến đến Thập Bát Lĩnh, lần này hai đứa vẫn giống như trước, đầu tiên đến thôn nhà mẹ A Thanh, sau đó ghé thôn Lưu Hiểu Ngọc, rồi lại theo chồng Lưu Hiểu Ngọc đi Đại Loan. Mùa đông hồng bọc đường nhà Trần Đức Hải bán càng đắt hàng, tụi Diệp Trình sửa giày cũng kiếm được không ít.
Chờ hai đứa từ Thập Bát Lĩnh trở về, Thái Kim Chi cũng vừa lúc đón Diệp Bình về đến. Diệp Trình nhìn em gái, thấy nhỏ so với lúc trước nhếch nhác hơn nhiều lắm, gáy còn quấn băng gạc, có lẽ vết khâu còn chưa cắt chỉ.
"Bình Bình, mau gọi anh đi." Thái Kim Chi kéo tay Diệp Bình, dẫn nhỏ vào trong sân nhà Diệp Trình.
"Anh." Diệp Bình nhếch môi cười, để lộ hàm trên thiếu mất hai cái răng cửa, một cái đã mọc được một nửa, cái còn lại chỉ vừa mới nhú. Diệp Trình nhìn thế nào cũng thấy nhỏ rất ngốc, nhịn không được bật cười.
"Em gái mi gọi kìa, sao không đáp còn ở đó cười ngây ngô cái gì hả?" Thái Kim Chi thúc giục, hai anh em từ nhỏ đã không ở cùng nhau, bà rất sợ chúng nó không thân với nhau được.
"Uhm, ăn hồng bọc đường không?" Diệp Trình móc từ trong túi nilon ra một cái hồng bọc đường, đưa cho Diệp Bình.
"Ăn." Diệp Bình một chút cũng không sợ người lạ, đưa tay nhận lấy cắn.
"Thế nào, hồng bọc đường anh hai mi mua ăn có ngon không?" Thái Kim Chi đứng một bên hỏi.
"Ngon." Diệp Bình nhồi đầy một miệng, lúng búng đáp.
"Thế sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-trinh/865874/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.