Người nhà quê thường ngày chả có thú tiêu khiển gì, lúc nhàn rỗi cũng chỉ biết túm năm tụm ba buôn chuyện, gần đây chủ đề họ hay nói tới nhất chính là về Diệp Trình.
"Nè bác đã nghe gì chưa, thằng nhỏ Diệp Trình kia trở về rồi đấy. Nó về lúc nửa đêm, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về tiểu viện ngủ. Đúng là đứa nhỏ không cha không mẹ, đi xa về mà đến một ngụm cơm nóng để ăn cũng không có. Bác nói xem có đáng thương không chứ."
"Nghe nói thím Kim Chi cũng đến tận chiều hôm sau mới biết đấy. Cũng phải, hai thằng nhỏ về đến nhà liền đóng cửa ngủ, ai mà biết được chứ. Mà thằng nhóc Diệp Trình dẫn về bác đã thấy chưa? Chính là thằng nhỏ mùa đông năm trước Tiền Hưng Lương dẫn theo về đấy. Bây giờ Diệp Trình để nó đi theo, không biết sau này định nuôi thế nào nữa. Nhà Tiền Thủ Vạn lần này khéo lại rước thêm một gánh nặng rồi."
"Cái thằng nhỏ đó xinh lắm nhá, chỉ là cả ngày không chịu nói chuyện. Bất quá nó biết sửa giày đấy, Diệp Trình cũng biết. Nghe nói hai đứa nó theo học một vị sư phụ tay nghề khá cao trên thành phố. Mấy hôm trước hai đứa nó vừa sửa giày cho người ta xong, giày sắp nát bét mà chúng nó cũng sửa được."
"Mấy đôi giày nhà tôi sắp bung gót cả rồi, có khi sáng mai tôi cũng phải mang qua xem thử tay nghề của chúng nó mới được."
Cứ thế hai đứa nhỏ biết sửa giày chắc mấy chốc mà nổi tiếng khắp cả thôn. Mới đầu mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-trinh/865868/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.