Về đến Triệu phủ, Triệu Tuyên đã trốn ở trong phòng không chịu ra, đây là lần đầu Lưu thị thấy con gái như vậy, nhịn không được tò mò mà đến xem thử. Ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ, Lưu thị hốt hoảng đẩy cửa vào phòng, vừa vặn bắt gặp nhi nữ đang trùm chăn khóc lóc trên giường.
"Tuyên nhi!!" Triệu Tuyên vẫn không chịu kéo chăn trùm đầu ra, tiếng nức nở rõ ràng hơn, lần này Lưu thị có thể khẳng định là tiểu tâm can nhà nàng đang khóc. "Tuyên nhi, con sao lại khóc vậy? Ai ức hiếp con? Con khóc như vậy thì giải quyết được gì đây? Nhìn xem có còn là con không? Ra đây cùng nương nói chuyện có khi lại giải quyết được vấn đề." Triệu Tuyên ở trong chăn nghĩ ngợi một lúc, lời nương nói không phải không có lý, nàng mới chầm chậm kéo chăn ra, hai mắt khóc tới sưng húp mếu máo nhìn nương. "Làm sao vậy?" Lưu thị kéo chăn ra một chút nữa, xoa gương mặt đỏ bừng của Triệu Tuyên: "Lần đầu nương thấy con khóc nhiều tới vậy, nói đi, có chuyện gì sao?" Triệu Tuyên mím mím môi dưới nghĩ ngợi, cuối cùng cũng quyết định kể ra hết mọi chuyện cho Lưu thị nghe. Lưu thị rất chăm chú lắng nghe, trong lúc Triệu Tuyên kể hoàn toàn không nói gì hết, mãi đến khi nàng dứt lời mới chầm chậm lên tiếng. "Con thật sự tát tiểu thư một cái?" "Ách, vâng..." "Tuyên nhi, con làm lần này là sai rồi." "Sao?" "Con đang nợ Diệp Hy một ân tình, mà ân tình này lại rất lớn, có thể cứu mạng mẫu tử chúng ta, nếu con có thể dùng phương pháp này mà cứu Diệp Hy một mạng thì coi như đã trả được ân tình rồi. Nhưng giờ con lại tát nàng ta một cái, chẳng phải con lấy oán trả ơn rồi sao?" "Cái này..." "Con nghĩ kỹ lại xem, Diệp Hy đó cũng chưa vỡ lòng, con cũng có mất gì đâu, đúng không? chỉ dùng một cái hôn đã có thể trả nợ ân tình đã là quá hời rồi, vậy mà con lại..." Triệu Tuyên cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng lên: "Nhi nữ thiếu suy nghĩ đã hành động như vậy, có khi nào tiểu thư rút lại danh ngạch hay không?" "Cái này nương cũng không thể biết trước được, sáng mai đến học đường xin lỗi tiểu thư đi, cố gắng đừng để nàng rút danh ngạch, biết không?" "Nhi nữ biết rồi." ... "Tiểu thư, hôm nay ngài làm sao thế?" Tư Hoa đặt ấm trà mới lên bàn, nghiêng đầu nhìn ngũ tiểu thư đang ngồi ngốc trên trường kỷ, không biết đã ngồi bao lâu rồi mà vẫn không biết mỏi. Đột nhiên ngũ tiểu thư đưa mắt nhìn nàng, khiến nàng đánh một cái giật mình, suýt chút làm rơi ấm trà cũ trên tay. "Tiểu thư, ngài... ngài có chuyện gì??" "Tư Hoa." "S-Sao ạ?" "Ngươi nói xem." Diệp Hy cắn môi, ngập ngừng nửa ngày rồi mới nói: "Nếu lỡ như ta hôn một quân quý thì ta phải làm sao?" "Hôn?" Tư Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy phải xem ngài hôn ở đâu, hôn xong rồi có làm gì nữa không a." "Có... có cởi y phục..." "Ách..." Tư Hoa vội vàng chạy đi đóng cửa lại, nghiêm túc nói: "Ngài, ngài..." "Ngươi giúp ta nghĩ cách đi a!" "Chuyện này đâu phải nói nghĩ là nghĩ, ngài nháo ra chuyện gì nữa rồi?" Tư Hoa khổ sở khóc la: "Ngài thà phóng hỏa cướp của còn hơn đi khi dễ quân quý a, mấy chuyện kia chỉ cần đền tiền là được rồi, lần này còn cướp đi trong sạch của quân quý nhà ngươi ta coi chừng bị kiện lên quan đó!!" Diệp Hy cũng bị dọa sợ theo: "Vậy ta phải làm sao đây?" "Phải thú quân quý đó!!" Tư Hoa nghiêm túc nói: "Nhất định phải thú!!" "Ách... phải... thú????" "Tất nhiên." Tư Hoa khoanh tay trước ngực nghiêm túc giáo huấn: "Ngài thân là tước quý cướp trong sạch của quân quý nhà người ta là không tốt rồi, vì vậy phải chịu trách nhiệm với người ta, như vậy mới xứng là tước quý chứ!" "Ngươi nói cũng có đạo lý, chỉ là..." Diệp Hy khó xử nói: "Nàng so với ta còn lớn hơn hai tuổi." "Ngài, ngài, ngài không ăn nộn thảo mà tìm lão thảo xơi sao?" "Cái gì nộn thảo, lão thảo chứ!!" "Rõ ràng là như vậy mà!!" Tư Hoa bắt đầu lải nhải: "Tiểu nộn ngưu, ngài xem ngài gây ra chuyện gì rồi, để Diệp tướng quân biết xem ngài có còn được xuất phủ hay không!" "Ngươi tuyệt đối không được nói cho mẫu thân nghe!" Nghĩ đến mẫu thân biết chuyện nàng khi dễ quân quý, trong lòng đều nhịn không được mà rét lạnh, thật là đáng sợ mà!!! "Chuyện này không phải chỉ nô tỳ và ngài biết, nô tỳ không nói, ngài không nói thì vẫn có người khác nói." Tư Hoa nghiêm giọng giáo huấn: "Nói xem, ngài đã khi dễ quân quý nhà nào rồi?" Diệp Hy xoắn xoắn tay áo, mặt có hơi chút đỏ lên, ậm ừ một lúc lâu mới chịu thừa nhận. "Là Triệu tiểu thư của Triệu phủ." Tư Hoa kinh ngạc hô lên: "Là thư đồng của ngài?" "Đúng vậy, là thư đồng của ta." "Vậy thì có gì đáng lo nữa đâu." Tư Hoa phất phất tay, đứng dậy tiếp tục dọn dẹp những gì mà Diệp Hy bày bừa ra. "Sao?" Diệp Hy phát ngốc, đưa mắt nhìn Tư Hoa đi lại trong phòng, nghe xong hoàn toàn không hiểu chuyện gì hết, sao cứ đụng đến chuyện của tiểu thư đồng đó nàng lại biến thành đứa ngốc vậy!? "Chẳng lẽ ngài còn không hiểu tâm tư của công chúa?" Tư Hoa ý vị thâm trường mà mỉm cười: "Cố tình an bài Triệu tiểu thư làm thư đồng của ngài chính là muốn các ngài có thời gian gần gũi, vun đắp tình cảm cho nhau, ngài xem, công chúa cuối cùng cũng hoàn thành công việc tác thành hai ngài rồi." Diệp Hy đứng bật dậy, không biết bản thân vì cái gì mà kích động, kêu to một tiếng: "Thật như vậy? Nương thân tác thành ta với Triệu Tuyên?" "Tất nhiên là... khoan..." Tư Hoa quay phắt lại, trợn mắt: "Triệu Tuyên? Phải là Triệu Dư Oanh chứ?" "Cái gì mà Triệu Dư Oanh?" Diệp Hy nhăn mặt không vui: "Thư đồng của ta là Triệu Tuyên." "Tiểu thư ngài nhầm lẫn rồi!!" Tư Hoa thiếu điều gào vào mặt của Diệp Hy: "Thư đồng mà công chúa chọn cho ngài là Triệu Dư Oanh, nhi nữ của chính phòng." "Nhưng ta đã đổi thư đồng rồi, từ giờ Triệu Tuyên là thư đồng của ta." "Khoan đã, ngài đừng nói nữa, ta sắp bị ngài làm cho rối chết!!" Tư Hoa ném khăn lau xuống bàn, chống cằm suy tư một lúc. Theo như lời của tiểu thư nói thì ngài đã tự ý đổi thư đồng từ Triệu Dư Oanh thành Triệu Tuyên, vậy có nghĩa là Triệu Tuyên bây giờ mới là thư đồng của tiểu thư. Nếu mà nói như thế thì đồng nghĩa với việc người mà tiểu tổ tông này tiêu ký chính là... "Tiểu thư ngài đừng nói với ta người ngài khi dễ chính là Triệu Tuyên đi???!!" Diệp Hy thản nhiên gật đầu một cái, hoàn toàn không biết trong lòng Tư Hoa hỗn loạn dậy sóng. "Ngài... ngài... ngài!!" Tư Hoa giận đến vỗ ngực thùm thụp, ngã xuống ghế mà ai oán: "Ngài đúng là... sao lại không khi dễ Dư Oanh đi mà đi khi dễ Triệu Tuyên chứ?" "Nhưng ngươi vừa nói nương thân cố tình để thư đồng cùng ta gần gũi, như vậy dù ta có khi dễ Triệu Tuyên thì cũng có sao đâu?" "Ngài đang nghĩ đi đâu vậy hả?" Tư Hoa bực mình chỉ vào trán của Diệp Hy mà mắng: "Ngài a, người mà công chúa muốn ngài lấy chính là Triệu Dư Oanh, muốn người cùng ngài gần gũi cũng là Triệu Dư Oanh, ngài tự ý đổi thư đồng ta chưa nói, giờ còn khi dễ Triệu Tuyên, chuyện này nói ra thì còn mặt mũi gì nhìn người khác?" Diệp Hy gạt tay Tư Hoa ra, không vui quát: "Bất quá thì lấy Triệu Tuyên thôi, có gì phải sợ?" "Ngài đúng là hài tử, suy nghĩ quá sức đơn giản." Tư Hoa nhìn quanh một lúc, rồi đè thấp giọng mà nói: "Ngài nghĩ công chúa để ngài lấy một quân quý nhị phòng hay sao? Lúc đó người khổ cũng chỉ có Triệu Tuyên." "Nhưng lúc đầu ngươi có nói ta có thể thú Triệu Tuyên mà." "Đó là ta nghĩ ngài ở Quốc Tử Giám cả ngày, có khi dễ thì quân quý trong Quốc Tử Giám xuất thân đều từ hàng tử tước trở lên, nạp vào phủ làm thiếp cũng không tệ. Nhưng cái Triệu Tuyên đó thật sự là không thể được, nàng ta chỉ là con của nhị phòng, sau lưng có phụ thân tử tước, mẫu thân chỉ là một kẻ bán vải, loại gia cảnh này có thể so với Diệp gia chúng ta hay sao?" Diệp Hy càng nghe càng không thông suốt: "Vì cái gì mà Triệu Dư Oanh thì được còn Triệu Tuyên thì không?" "Bởi vì mẫu thân của Dư Oanh là chính phòng, còn là nhi nữ của Hình bộ thượng thư đại nhân, với loại gia thế này hoàn toàn có thể nạp vào làm bình thê." Tư Hoa trầm mặc một lúc, nói: "Còn với Triệu Tuyên, nếu có nạp vào, chỉ sợ cơ thiếp cũng không làm được." Có lẽ là hiểu được những gì Tư Hoa nói, Diệp Hy cũng không còn khí thế ngạo mạn ban đầu nữa, đứng ngốc ra mà suy nghĩ. Từ lúc Diệp Hy sinh ra tới giờ đây là lần đầu nàng chịu vì một chuyện mà nghiêm túc suy nghĩ, hơn nữa dáng vẻ đăm chiêu này hoàn toàn không giống với những lúc bình thường, ngay cả Tư Hoa cũng suýt nhận không ra. "Nếu vậy ta cho Triệu Tuyên làm cơ thiếp, cố gắng để nàng vào Văn Hoa Uyển, nếu từ Văn Hoa Uyển đi ra thì có thể nâng cao thân thế của nàng rồi, không cần lo bình thê cũng làm không được." Tư Hoa sửng sốt, không nghĩ ngũ tiểu thư lại nghiêm túc với Triệu Tuyên như vậy, vội nói: "Ngài nghĩ công chúa chấp nhận hay sao? Người mà công chúa chọn cho ngài chính là Triệu Dư Oanh, sống chết thế nào ngài cũng phải lấy Triệu Dư Oanh." "Vậy ta cứ nạp thêm Triệu Dư Oanh vào, dù gì Diệp phủ cũng lớn, sợ gì không có chỗ cho nàng ta." "Ngài..." Tư Hoa thở dài một tiếng, xoa đầu Diệp Hy: "Ngài còn nhỏ lắm, ngài không hiểu đâu, hơn nữa ngài là tước quý, chuyện này ngài thấy bình thường nhưng Triệu Tuyên không thấy vậy. Đã sinh ra là quân quý chỉ mong có thể cùng phu quân tương kính như tân, bên nhau đời đời kiếp kiếp, thật chẳng ai muốn cùng người khác chia sẻ phu quân cùng mình đâu." Diệp Hy cao giọng nói: "Triệu Tuyên sẽ hiểu mà." "Phải, Triệu Tuyên hiểu ngài, còn ngài hiểu được Triệu Tuyên không?" "Cái này..." "Nô tỳ nghĩ ngài nên nghe theo công chúa đi." Tư Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện của Triệu Tuyên nếu thật sự nàng ta muốn nháo lớn, nô tỳ sẽ giúp ngài, việc của ngài chính là mau mau vỡ lòng rồi thú Triệu Dư Oanh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]