Run rẩy lùi về một chút, giọng cũng khàn đi: "Nàng... nàng vào trước đi."
"Hảo..."
Diệp Cẩm chậm chạp bước vào trước, Lăng Tam Nguyệt cũng nối gót theo sau, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận. Gió thổi rất lớn, va đập vào khung cửa sổ, lâu lâu lại phát ra tiếng ầm ầm, dọa cho Diệp Cẩm giật mình mấy lần.
"Cửa cũ rồi, mai ta cho người thay mới."
"À, ân."
Diệp Cẩm ngồi xuống thư án, đưa mắt nhìn mấy quyển sách trên bàn, mang theo vẻ hiếu kỳ không giấu được.
"Cái này là gì vậy?"
"Một ít sách mà ta thường xem thôi." Lăng Tam Nguyệt bước đến chỗ Diệp Cẩm, tùy tiện cầm lên một quyển sách, nói: "Nàng muốn nghe không? Ta đọc cho nàng nghe."
"Hảo."
Lật giở ra trang đầu, Lăng Tam Nguyệt cũng không quản quyển sách này viết về cái gì, chú tâm đọc cho Diệp Cẩm nghe. Mà Diệp Cẩm cũng rất chăm chú lắng nghe, hai tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm Lăng Tam Nguyệt, đến khúc nào không hiểu sẽ dừng lại kéo tay áo bắt nàng ấy giải thích.
Đọc hết quyển này lại đến quyển khác, Lăng Tam Nguyệt không thấy mệt, càng đọc càng hăng say, lâu lâu sẽ trộm quan sát Diệp Cẩm một cái. Làn da trắng nõn như bạch ngọc, dưới tầng tầng quanh vựng mê người sẽ như đang phát sáng, lấp loáng những vệt sáng thu hút người khác chạm vào. Sóng mắt hạnh ẩn chứa làn nước trong veo, nhìn một cái đã có thể nhìn thấu nội tâm đơn thuần ấy, chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào đẹp đến như vậy. Hơi thở nồng đượm hương hoa, ngay cả hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-tan-da-tam-nguyet/1096555/chuong-8.html