Chương trước
Chương sau
Kim ốc tàng đằng

Khi Diệp Sanh mở mắt ra, đêm đã rất sâu, tiểu khu hoa viên sáng lên đèn đường, chung quanh đôi lúc sẽ có cư dân đi qua như bao ngày bình thường khác.

Khoan khoan......! Nàng vẫn còn trần truồng!

Diệp Sanh vội cúi đầu xem xét, may quá, quần áo vẫn chỉnh chỉnh tề tề, nếu không phải tiểu huyệt lầy lội mềm nhũn thì nàng thật sự hoài nghi hết thảy vừa phát sinh chỉ là mộng.

Ở dưới...... Ướt nhẹp, dù bị địt đến cao trào ở trong kết giới nhưng thân thể hiện thực cũng sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý tương tự, ở trong kết giới, Tử Cấm ra điều kiện phải đem chân thân của nàng đi, khôi phục linh lực cho nàng, Diệp Sanh không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng rồi.

Diệp Sanh cũng không bối rối, mở đèn pin điện thoại lên xem xét dưới chân, quả nhiên, dưới mắt cá chân có một sợi dây đằng nhỏ xíu quấn lấy, lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm thánh thót kỳ ảo, "Không sai, chính là nó, ngươi theo nó là có thể tìm được chân thân của ta."

"Ai vậy!?" Diệp Sanh hoảng sợ nhìn nhanh bốn phía, làm gì có ai đâu, thanh âm đó từ đâu ra vậy?

Dây đằng dưới mắt cá chân tựa hồ không kiên nhẫn, kéo nàng một cái, "Ta là Tử Cấm, dùng thần thức nói chuyện với ngươi, người khác không thể nghe thấy, chỉ có ngươi mới nghe được thôi."

"À...... Được rồi, cô chờ một lát, tôi đi ngay đây."

Diệp Sanh gật đầu đáp ứng, ngay sau đó có chút chột dạ, thật cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, lại lặng lẽ vào trong hoa viên.

Đây là hành vi trộm cắp...... Hơn nữa, nàng đột nhiên nhớ tới, ở trong kết giới nhìn thấy cây tử đằng là một cây to như vậy, nếu chân thân nàng to lớn thì muốn trộm nàng về cũng trộm không nổi a! Đến lúc đó biết làm sao bây giờ?

Diệp Sanh theo dây đằng một đường mò mẫm, đi được một lúc, thanh âm lại vang lên, "Đây, tới rồi, chính là nơi này, ngươi nhìn xem."

Diệp Sanh dừng chân, dùng đèn pin xem xét, trên mặt đất có một gốc cây giống nho nhỏ, cao ước chừng 50 cm, chỉ có vài chiếc lá, không có hoa.

Cũng may...... Diệp Sanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, một gốc cây nhỏ thì có thể trồng trong chậu hoa được, Diệp Sanh liền ngồi xổm xuống, nắm chặt cây giống dùng sức bứng một cái, cũng may ban ngày mới có một trận mưa, bùn đất mềm xốp, hơn nữa cây vùi cũng không sâu, cũng dễ bứng nó ra.

Thực hiện xong, Diệp Sanh lại dáo dác lấm la lấm lét nhìn xung quanh, xác định không bị ai phát hiện mới nhanh chóng chuồn khỏi hoa viên, chạy về khu chung cư của mình, đi thang máy về nhà.

Diệp Sanh tính lén lút ra ban công trồng cây, ai mà biết, mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy Đồ Sơn Cửu và Tương Dao đồng thời đứng ở cửa, cảm giác cứ như là bị bắt gian, cái cây trên tay Diệp Sanh căn bản là muốn giấu cũng không giấu được.

Vẻ mặt Tương Dao âm trầm chất vấn Diệp Sanh, "Thời gian buổi tối quý giá lắm, rốt cuộc ngươi đã đi đâu? Chúng ta dùng huyết khế đều không thể cảm ứng được ngươi."

Đồ Sơn Cửu ở một bên phụ họa gật đầu, "Ta còn tưởng rằng em ngồi xe điện ngầm đi mấy chục dặm xa tít, mắt thấy đến 10 giờ mà em còn chưa trở lại, đang chuẩn bị ra cửa tìm em, ai ngờ lại cảm ứng được em xuất hiện ở tiểu khu."

"À...... Em ra ngoài...... Mua chút cây chút hoa ấy mà, nhà mới thì cũng nên trang trí một chút." Diệp Sanh vội vàng giải thích, vừa lúc cho đồ vật trên tay một cái cớ.

Đồ Sơn Cửu thấy tay Diệp Sanh đầy bùn, không quá tin tưởng, hơn nữa ngữ khí Diệp Sanh có vẻ né tránh, tuyệt đối có vấn đề, nhất định là đi ra ngoài ăn trộm, Đồ Sơn Cửu khịt khịt cái mũi, ngửi được chút yêu khí như có như không, mày nhăn lại, ngay sau đó, ánh mắt dán chặt vào cây giống trong tay Diệp Sanh.

Diệp Sanh nhận ra tầm mắt Đồ Sơn Cửu, liền vội vàng chạy về phòng ngủ của mình, nói với các nàng, "Đã trễ thế này rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, với lại, tối hôm qua hai người địt em lâu như vậy là đủ xài mấy ngày rồi, còn không cho em tạm nghỉ thì thân thể này thật sự sẽ phế mất, các bảo bối ngoan nha, ngủ ngon nè!"

Nói xong, Diệp Sanh 'cạch' một tiếng đóng cửa lại, khóa trái, lại ra ban công phòng ngủ chọn một chậu hoa cũ, bỏ cây giống tử đằng vào, tưới thêm nước, bày trên cửa sổ.

Làm xong hết thảy, Diệp Sanh mới vội vàng thay áo ngoài, đi phòng ngủ rửa sạch thân thể của mình, dù là làm tình ở kết giới nhưng cảm giác mỏi mệt cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể hiện thực, Diệp Sanh xối nước ấm tắm, cảm giác gân mạch đều giãn ra, thật là thoải mái......

"Hai người kia, chắc đều là yêu quái nhỉ."

Thanh âm thánh thót kỳ ảo lại vang lên, Diệp Sanh hoảng sợ, còn tưởng rằng ai xông vào phòng tắm của nàng, cho đến khi ý thức được đây là Tử Cấm, mới yên lòng.

"Đúng vậy, các người không phải đều từ hồ lô ra à? Sao lại không quen biết nhau vậy?"

"Ta vừa bị thu vào hồ lô thì đã hôn mê, cho đến khi kết huyết khế với ngươi mới tỉnh lại, không quen biết những yêu quái khác."

Tử Cấm chậm rãi kể lại cho Diệp Sanh nghe, Diệp Sanh vừa tắm vòi sen vừa nghe Tử Cấm hồi ức.

Tử Cấm vốn là một gốc đằng yêu ba ngàn năm tuổi, khi bị thu vào hồ lô, có lẽ vì nàng trời sinh âm dương cùng thể nên hồ lô không gây ra thương tổn trí mạng cho nàng, chỉ trực tiếp hôn mê bất tỉnh, một giấc ngủ, đã là một ngàn năm, cho đến khi bị máu Diệp Sanh đánh thức, kết huyết khế, mới bay ra ngoài.

Yêu quái ở trong hồ lô cơ hồ đều mất yêu lực, lúc Tử Cấm mới ra tới, rơi trên mặt đất trực tiếp hóa thành nguyên hình, biến thành một gốc cây giống tử đằng ẩn trong hoa viên, linh lực nàng mỏng manh, bất luận ngày đêm đều không thể biến thành hình người, nửa tháng trước, bên bất động sản cho tu bổ thảm thực vật, nàng mới vừa mọc ra vài cái lá cây đã bất hạnh bị xén, chân thân bị tổn hao nghiêm trọng, nàng đành phải dùng linh lực còn sót lại bày thành kết giới dụ mồi, chỉ cần người có linh lực bước vào trong thì sẽ bị kéo tới kết giới hút khô linh lực.

Nhưng mà, người thời đại này cơ hồ đều không có linh lực, nàng chẳng thu hoạch được gì, chỉ có Diệp Sanh vô tình rơi vào kết giới, lại nói cũng nhờ huyết khế cảm ứng mà Tử Cấm phát hiện Diệp Sanh là tróc yêu sư đã kết huyết khế cùng nàng, chỉ cần tinh nguyên của Diệp Sanh là có thể khôi phục, vì thế ở kết giới đã vươn vô số dây đằng, cùng Diệp Sanh giao hợp, điên cuồng hấp thu tinh nguyên, quả nhiên, hiệu quả không tồi, lá cây bị cắt khỏi chân thân nháy mắt đã mọc lại, chỉ là trong chốc lát không thể khôi phục hình người, vì tránh cho chân thân lại chịu thương tổn, nàng phải nhờ Diệp Sanh mang nàng rời đi.

Tử Cấm kể xong, Diệp Sanh gật gật đầu, đột nhiên, như là nhớ tới cái gì, vội hỏi, "Thế tôi phải làm thế nào mới khôi phục yêu lực cho cô được? Cô lại không thể hóa thành hình người, chẳng lẽ?......"

Diệp Sanh nghĩ đến Tử Cấm hiện giờ là cây, chẳng lẽ, muốn nàng cởi quần, nhét cây vào lồn mình, cưỡi chậu hoa tự sướng?...... Không thể nào, thế cũng...... Quá thái quá!

Tử Cấm đạm nhiên nói, "Ta sẽ trực tiếp kéo ngươi vào kết giới, giống như vừa rồi vậy."

"À...... Ra là vậy......"

Diệp Sanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó, nghĩ đến kết giới có một đống xúc tua dương vật, huyệt lại ươn ướt...... Ơ không được! Không được nghĩ tới dương vật nữa, đêm nay không thể lại làm tình! Diệp Sanh liền cầm lấy vòi xịt vào tiểu huyệt, cọ rửa sạch dâm dịch mới bình tĩnh lại.

Tắm rửa xong, Diệp Sanh nhanh chóng lên giường, thoải mái nằm xuống, mở điện thoại lướt Weibo, Tử Cấm ở ban công tắm ánh trăng, dùng thần thức điều tra chung quanh, làm quen với hoàn cảnh mới.

"Đúng rồi," Tử Cấm hỏi, "Tại sao ngươi không cho hai yêu quái kia biết lai lịch của ta, ngược lại còn đem ta giấu đi?"

Diệp Sanh buông điện thoại, nghĩ ngợi, tức khắc đầy mặt u sầu, nói, "Hai nàng thích tranh giành tình cảm, hai con yêu tôi đã không chịu nổi, huống hồ là ba con."

"Tuy rằng nói vậy nhưng kỳ thật ngươi cũng rất thích các nàng, bằng không cũng sẽ không để các nàng ở lại trong nhà, khôi phục yêu lực cho các nàng...... Thậm chí, cũng đối với ta y như vậy, ngươi quả là một người tốt."

"Tốt...... Người tốt sao?"

Diệp Sanh được khen có hơi đỏ mặt, trên thực tế chính mình cũng không tính là làm việc thiện, dù sao, còn phải dựa vào tiểu hồ ly kiếm tiền, hai cây dương vật của Xà Xà cũng rất kích thích, thậm chí kết giới xúc tua của Tử Cấm càng có một phong cách riêng, các nàng mỗi một con yêu đều tư sắc tuyệt luân, dương vật lại lớn, bình bịch đa dạng nhiều thế, làm phong phú đời sống tình dục của mình...... Thấy thế nào cũng là mình lời nhất!

"Bất quá......" Tử Cấm dừng một chút, tiếp tục nói, "Ngươi tính giấu sự tồn tại của ta tới khi nào? Tuy hiện giờ yêu khí của ta suy thoái, nhưng dựa vào tu vi của các nàng thì sớm muộn gì cũng phát hiện."

"Đến lúc đó lại giải thích cho các nàng đi, hôm nay mệt mỏi quá rồi, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút......"

Diệp Sanh ngáp một cái, cảm thấy buồn ngủ đánh úp lại, tắt đèn, chúc Tử Cấm ngủ ngon rồi chìm vào giấc ngủ.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Tương Dao và Đồ Sơn Cửu vô pháp dùng huyết khế cảm ứng Diệp Sanh, là bởi vì nàng ở trong kết giới cách trở liên hệ ngoại giới, sau khi ra ngoài mới bị cảm ứng được.

Khi hai người nghe thấy Diệp Sanh gọi các nàng là bảo bối,

Đồ Sơn Cửu, "Ngọt quá đi ò ~...... Ơ không đúng, đột nhiên kêu bảo bối, ra sự khác thường tất có yêu!"

Tương Dao, "Thấy gớm...... Gọi bảo bối gì chứ......" Thực ra lại âm thầm khoái khoái trong bụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.