Diệp Sanh bị hồ ly cọ tỉnh, mới vừa trợn mắt nhìn thấy căn phòng xa lạ thì hoảng sợ, dần dần mới nhận ra đang ở nhà mới. Tiểu hồ ly cọ nàng kêu "héc héc", ý bảo nàng nhìn tủ đầu giường, mới phát hiện ra là cơm hộp.
Diệp Sanh định ngồi dậy mới phát hiện là không sao dậy nổi, thân thể đau nhức chưa từng thấy, đặc biệt là sau eo và đầu gối, không còn một chút sức lực nào.
Cảm giác quen thuộc này, lại là túng dục quá độ!
Cứ nói phải tiết chế, thế mà tối qua không những không tiết chế mà còn đại chiến ba người, bắt đầu từ sô pha, sau đó ôm nàng lên giường, ba người thử đủ loại tư thế, tóm lại lỗ miệng và lỗ lồn luôn bị dương vật nhét đầy, cũng không biết cao trào bao nhiêu lần, cho đến khi bị địt tinh bì lực tẫn ngất xỉu ngủ luôn mới dừng được cuộc làm tình kịch liệt này.
"Lần sau...... Nhất định...... Không thể túng dục!"
Diệp Sanh rưng rưng tự cảnh cáo chính mình, may cho nàng là lần này hai tổ tông không thể hóa thành hình người vào ban ngày, bằng không không chừng ban ngày ban đêm gì cũng đều bị các nàng đè ngửa ra giường địt ná thở.
Diệp Sanh miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trên đùi lạnh lẽo, một cảm xúc trơn trợt có chút ghê tởm đánh úp lại, nhịn không được nổi da gà. Nàng cúi đầu thì thấy một con rắn thè lưỡi ra bò uốn lượn, đầu rắn mới vừa bò đến vị trí chân tâm nàng, thế mà lại tính cọ khe lồn nàng chui vào!
"Á ——!"
Diệp Sanh hét lên một tiếng, sợ tới mức hồn phi phách tán, dùng sức đá mạnh hai chân, sút bay con rắn ra khỏi giường.
Con rắn nhỏ bị đá xuống giường còn rất tức giận, dựng thẳng nửa người trên nổi giận đùng đùng trừng hướng Diệp Sanh, ngay sau đó phi thân bổ nhào vào cơ thể trần truồng của Diệp Sanh.
"Á...... Tương Dao...... Đừng làm tôi sợ......"
Diệp Sanh hoàn hồn mới nhớ ra con rắn này là Tương Dao, sợ hãi tức khắc tiêu hơn phân nửa, bất quá lòng vẫn còn sợ hãi, ngực kịch liệt phập phồng. Con rắn nhỏ thực ra rất vừa lòng với bộ ngực Diệp Sanh, thân rắn quấn thành vài vòng cuộn trên hai vú, nhìn Diệp Sanh thè cái lưỡi đỏ ra uy hiếp.
Tiểu hồ ly nhìn thấy tiểu xà cư nhiên bá chiếm ngực Diệp Sanh, tức giận đến cắn cánh tay Diệp Sanh, Diệp Sanh đau đến giật mình, sau đó cọ nách Diệp Sanh gọi "héc héc" liên tục như là tranh sủng, đuôi to còn phất qua chân tâm Diệp Sanh như có như không, lông hồ ly mềm lướt qua âm đế, cào Diệp Sanh ngứa ngáy cả lên.
"Làm ơn...... Nhị vị mỹ nữ tỷ tỷ à...... Khi các người là rắn là hồ ly thì làm ơn đừng trêu chọc tôi...... Tôi còn phải làm chính sự, bằng không nuôi không nổi các người."
Vừa rồi còn may các nàng ban ngày không thể hóa thành hình người, không ngờ con rắn hư hỏng này lại không thành thật tới vậy, mới sáng sớm đã muốn ăn lồn nàng rồi, nó đang là một con rắn a! Còn dạy hư tiểu hồ ly, ngày thường tiểu hồ ly cùng lắm chỉ bán manh làm nũng, đâu giống như bây giờ sẽ vì tranh sủng mà trêu chọc nàng a!
Diệp Sanh không muốn làm tình với hình thú của chúng nó chút nào...... Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là, đã ăn qua đại dương vật hình người của các nàng thì cái hình thú kia...... Sao có thể thỏa mãn nàng, vẫn nên ngoan ngoãn làm công quay video thú cưng kiếm tiền đi.
Diệp Sanh bất động thanh sắc xách hai con tiểu động vật lên, xuống giường ăn cơm hộp tiểu hồ ly đặt, vào phòng tắm rửa sạch một thân tinh, lại chống eo nằm trở lại giường, mở điện thoại di động lên cắt ghép biên tập video mới nhất, dù có bị địt đến không xuống được giường thì công việc vẫn phải làm tốt, dù sao làm ra tiền vẫn là quan trọng nhất.
Thật vất vả chịu đựng được đến chạng vạng, thân thể đã khôi phục lại kha khá, Diệp Sanh lặng lẽ lê bước xuống lầu, chuẩn bị ra ngoài dạo hai vòng mới về, đương nhiên, nàng là vì trốn tránh.
Trước kia chỉ có một con hồ ly Đồ Sơn Cửu thì còn đỡ, vẫn có thể thương lượng được, nhưng trong nhà bỗng lòi ra thêm một Tương Dao, vừa ngang ngược lại không nói lý, phỏng chừng vừa đến tối sẽ hóa thành hình người tóm ngay lấy nàng mà địt, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nào là vì "khôi phục yêu lực" gì đó, xong lại diễn biến thành tình huống tối qua, hồ ly cãi nhau với rắn nhưng đều rất ăn ý cùng nhau địt nàng, dù sao người bị hại đều là mình.
Diệp Sanh ngồi trên ghế dài hoa viên của tiểu khu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng cảm thấy mình chẳng khác nào ông chồng trong câu chuyện cười vì trốn tránh bà vợ dục cầu bất mãn ở nhà mà tìm cớ không trở về, tóm lại, có thể tránh bao lâu thì tránh, chờ đêm đã khuya lại về nhà, Diệp Sanh tiện tay nhắn cái tin WeChat cho Đồ Sơn Cửu, nói cho nàng biết tối nay có việc sẽ về muộn, bảo các nàng đừng chờ nàng.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, Diệp Sanh cầm điện thoại sắp ngủ gục trên ghế dài thì bỗng chóp mũi ngửi thấy một hương hoa thoang thoảng rất an thần, làm nàng càng buồn ngủ hơn, thế nên không chú ý tới động tĩnh sột soạt dưới chân.
Diệp Sanh cảm thấy mình như nằm mộng, mơ thấy mình đi vào một cảnh hư vô, trước mắt là một thân cây, trên cây treo đầy hoa tím ánh huỳnh quang, kia là...... Hoa tử đằng ư? Nhưng bây giờ là mùa hạ, đã qua mùa hoa tử đằng, sao có thể mọc ra tươi tốt thế này?
Đại khái là đang nằm mơ rồi, Diệp Sanh nghĩ thế, đang định đi qua ngắm hoa, mới vừa tới gần, ánh huỳnh quang màu tím bỗng nhiên biến mất, Diệp Sanh đang thắc mắc thì đột nhiên vô số dây đằng từ sau thân cây vươn ra cuốn lấy Diệp Sanh, Diệp Sanh cả kinh, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị dây đằng nâng lên không trung.
Giấc mộng này, sao lại phát triển theo hướng này vậy?! Đương nhiên trong mộng thì cái gì cũng đều có thể xảy ra, nhưng mà, sao cảm giác mình bị siết lại chân thật thế nhỉ?
Diệp Sanh cúi đầu thì thấy thân thể, cánh tay và đùi mình đều đã bị dây đằng quấn lại, mỗi sợi dây đằng đều thô tráng hữu lực, trói chặt lấy nàng làm nàng không thể mảy may động đậy.
"Cái quỷ yêu gì vậy? Có ai không? Thả tôi xuống với!"
Diệp Sanh cả kinh hô to, bất quá thanh âm rất nhanh đã chìm vào cõi mộng hư vô, nàng càng muốn giãy giụa dây đằng lại càng trói chặt hơn.
Cảm thấy sắp ngạt thở tới nơi! Mặt Diệp Sanh căng thẳng đến đỏ bừng, nhịn không được há mồm thở dốc, rõ ràng là mộng mà sao lại khó chịu đến vậy, cái dây đằng này chắc không phải muốn treo cổ nàng đó chứ! Diệp Sanh muốn cưỡng bách mình tỉnh lại, nhưng căn bản làm mãi không thành.
"Đừng giãy giụa nữa."
Một giọng nữ trong trẻo truyền đến, Diệp Sanh nhìn xuống thì thấy, từ sau cây tử đằng đi ra một mỹ nữ, nàng mặc đồ cổ trang màu tím, khí chất đoan trang thục nhã, dịu dàng khả nhân, nữ tử với nụ cười nhạt trên môi, rất hứng thú quan sát Diệp Sanh.
"Có ai không? Cứu tui dới? Cứu tui dới, Chu mi ngaaaa!"
Diệp Sanh như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng liền lớn tiếng kêu cứu, nhưng mới vừa há mồm thì ngay sau đó một sợi dây đằng đã lao tới nhét vào trong miệng nàng nhanh như chớp, lấp kín miệng lưỡi nàng.
"Ưm...... Hưm......"
Diệp Sanh cắn dây đằng nước mắt sắp chảy xuống tới nơi, cúi mắt nhìn cô gái áo tím phía dưới, cô gái nâng cánh tay lên, ngón tay vũ động không theo quy luật nào, dây đằng trên người trở nên linh hoạt như là vật sống, vén áo sơ mi Diệp Sanh lên, lột áo ngực ra, sau đó tụt quần đùi, đẩy quần lót ren ra.
Đây là...... Muốn xâm phạm nàng sao?
Cứu mạng!
Xúc cảm quá chân thật! Dù là dây đằng du tẩu trên người cọ xát siết vú nàng hay là khoái cảm khi xẹt qua âm hộ...... Cùng với cảm giác ngạt thở khi cổ bị siết chặt sắp chết!
Tuy rằng có hơi sương sướng nhưng lại đau đớn nhiều hơn, nàng không muốn tiếp tục ở trong mộng cảnh này nữa đâu, giấc mộng này, rõ ràng là ác mộng mà!
"Hưm...... Buông tôi ra......"
Diệp Sanh liều mạng giãy giụa, nếu chỉ có miệng còn cử động được thì nàng dứt khoát dùng sức cắn, cắn rách vỏ dây đằng, cô gái đứng dưới đất làm phép ăn đau nhíu mày, vội rút dây đằng nhét trong miệng nàng ra, miệng Diệp Sanh được giải phóng, liền há mồm to hô hấp.
"Cô là ai? Sao lại xuất hiện trong mộng của tôi? Cô tính làm gì tôi?" Diệp Sanh thở phì phò chất vấn cô gái dưới đất.
"Sao một lúc mà hỏi nhiều câu thế, để ta hảo hảo ngẫm lại cái nào......" Cô gái áo tím đỡ trán làm như suy nghĩ, sau đó như nhớ tới điều gì, không nhanh không chậm nói, "Đầu tiên, ta là tử đằng yêu, tên gọi Tử Cấm, tiếp theo, đây không phải mộng của ngươi, mà là kết giới của ta, cuối cùng, mục đích của ta, đương nhiên là dùng ngươi làm phân bón cho hoa, nuôi dưỡng dây đằng của ta."
————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mới zung zăng zung zẻ zui zẻ thoải mái nha~
Tại sao Hồ Hồ lại biết đặt đồ ăn? Thì bởi vì Diệp Sanh đã dạy nó chứ sao, thậm chí còn quay clip nó đặt đồ ăn lấy cơm hộp, lượt view cao chót vót luông!
Hồ Hồ hiểu chuyện lại biết chăm lo cho gia đình, thấy Sanh Sanh bị địt đến giữa trưa hôm sau mới dậy còn chưa được ăn cơm, Hồ Hồ liền tri kỷ đặt cơm hộp, còn cung cấp cả dịch vụ đánh thức.
Chứ ai như Xà Xà, ngày thường luôn mồm chê nhân loại dơ, vậy mà vừa thấy người ta tỉnh dậy liền gấp không chờ nổi muốn chui vào loèn người ta rồi! Xin Xà Xà tự trọng cho! Có thể nào học theo Hồ Hồ người ta không!
Cuối cùng là Đằng Đằng, Đằng Đằng làm ăn cụ thể thế nào còn phải xem mấy chương sau nhé!
Với cả...... Có chút muốn viết nửa người nửa thú phình phịch Diệp Sanh, dù gì cũng đã gắn tag nhân thú rồi thì cũng phải có chút nhân thú pờ-lay chứ nhể, chủ yếu là tính làm chút gai ngược gì gì đó, tuy là tui có thương cho cái loèn của Diệp Sanh một chút, e hèm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]