Kiếp trước, chính là ngày này, phủ An Vương mở tiệc mừng đầy tháng cho con trai của tiểu thiếp.
Linh hồn ta khi đó vẫn lẽo đẽo theo sau Trịnh Hi Lâm, tận mắt thấy hắn trò chuyện vui vẻ với Vĩnh Gia Quận chúa bên hồ sen trong phủ An Vương.
Hai người tình ý tương hợp, không lâu sau đã cầu Thánh thượng ban hôn, giúp Xương Viễn Hầu phủ một bước lên mây.
Dù Xương Viễn Hầu phủ giờ chỉ là vỏ trứng rỗng, nhưng có Vĩnh Gia Quận chúa làm chỗ dựa, họ có thể xoay mình bất cứ lúc nào.
Đến khi ấy, không chỉ không đòi lại được món nợ m.á.u hơn mười mạng người, e rằng ta còn phải chịu cảnh bị họ chèn ép một lần nữa.
Để ngăn ngừa việc này xảy ra, đêm tổ chức yến tiệc, ta đến từ rất sớm.
Tướng quân phu nhân và thiếu phu nhân thấy ta đến thì vô cùng hoan hỉ, dẫn ta đi gặp cặp song sinh.
Hai đứa trẻ được nuôi nấng trắng trẻo mũm mĩm, đôi bàn tay nhỏ bé nhưng mềm mại và khỏe mạnh, túm chặt lấy tay áo ta không buông, tựa như biết rằng chính ta là người đã thay đổi vận mệnh của chúng, giúp chúng bình an đến với thế gian này.
Ta nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn như củ cải non của chúng, không kìm được nụ cười.
Ngẩng đầu lên, ta thấy thiếu Tướng quân đang nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt sáng rực, mấy ngày không gặp mà trông như người si mê đến mất hồn, dường như chỉ sợ ta bỏ chạy. Hắn hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-quan-nuong/3741682/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.