Trịnh phu nhân ôm lấy Trịnh Hi Nguyệt, vừa mắng vừa xót, đúng là lời trách cứ nhưng ẩn chứa tình yêu thương. Ta đứng bên lạnh lùng quan sát, nghĩ bụng đây mới thực sự là mẫu tử thâm tình.
Đâu giống như câu “con ơi” hay “mẫu thân cầu xin con” mà bà ta dùng để lừa ta trước kia?
Nghe Trịnh phu nhân nói mấy câu, Trịnh Hi Nguyệt liền bật dậy khỏi lòng bà, chỉ tay vào ta hỏi: “Diệp Quân Nương, ngươi thực sự có thể cứu được Tào Quý phi?”
Chưa đợi ta trả lời, nàng đã lớn tiếng quát:
“Hôm nay ngươi nhất định phải đảm bảo mẹ con Tào Quý phi bình an. Nếu không, Trịnh phủ ta sẽ không tha cho ngươi, và Hoàng thượng cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Nhà ngươi gặp tai họa, là Hầu phủ ta cưu mang ngươi, cho ngươi ăn mặc, nuôi dưỡng ngươi. Nếu ngươi dám không hết lòng, ngươi chính là kẻ vong ân bội nghĩa, không bằng cầm thú!”
Trịnh phu nhân nghe vậy, sắc mặt thoáng biến đổi.
Cung đình tai mắt khắp nơi, từ lúc vào đây, ta đã chú ý đến vị cung nữ áo xanh kia vẫn luôn đứng im lặng trong phòng.
Ta không biết rõ thân phận nàng ta, nhưng trực giác mách bảo, ta phải nhân cơ hội này tuyên bố lập trường, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Trịnh gia.
Ta lạnh lùng đáp lại Trịnh Hi Nguyệt:
“Nợ ai người nấy trả, Tào Quý phi khó sinh không phải do ta, Hoàng thượng vì sao phải trách phạt ta? Còn Hầu phủ các ngươi, dựa vào đâu mà nói sẽ không tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-quan-nuong/3741668/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.