Ta làm cô hồn dã quỷ chẳng được mấy tháng đã kịp chứng kiến ngày đại hôn của Hầu phủ.
Ở góc đường, có một lão nô bộc cùng một tiểu nha đầu chừng mười bảy tuổi lặng lẽ quỳ gối bên ngã tư, vừa lau nước mắt vừa đốt giấy tiền.
Gió cuốn tro tàn bay tứ phía, tiểu nha đầu ngỡ rằng ta đã nhận được tiền, thoắt cái khóc càng thảm thiết hơn, vừa dập đầu vừa dặn dò: “Tiểu thư ơi, ở dưới ấy, xin người đừng đem hết tiền cho người khác nữa!”
Thật là nực cười, kiếp trước ta sống cả đời mềm yếu, cuối cùng bị vứt xác ở bãi tha ma, không có đường xuống cõi âm, hiện chỉ là một vong hồn oan khuất lang thang chốn nhân gian, làm gì có chỗ mà tiêu tiền cho ai.
Mây đen dày đặc che khuất phần lớn ánh trăng, chỉ có đèn hỷ của nhà họ Trịnh ở phía xa sáng rực như ban ngày, tiếng cười nói ồn ào, bóng người nhốn nháo.
Tấm bảng hiệu cũ kỹ bong tróc của nhà họ Trịnh nay đã được thay bằng bảng lớn viền vàng sáng chói, vẻ phú quý ngập trời khiến kẻ qua đường phải ngoái nhìn, không ai không ngưỡng mộ.
Nhà họ Trịnh có hỷ thần trấn giữ cổng, ta lao vào mấy lần đều bị đánh bật ra, linh hồn nhỏ đau buốt, không thể tiến thêm.
Thật tiếc thay, Trịnh gia dùng sính lễ của ta để mở tiệc ba ngày liền, ngay cả con ch.ó vàng ở phố bên cũng được nuôi đến béo tốt, vậy mà ta chẳng được nếm dù chỉ một giọt rượu hỷ.
Khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-quan-nuong/3741666/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.