”Tần Ngọc Nương!”
Thượng Quan Sách Vân khí cấp bại phôi (tức giận khó thở),một chưởng đánh nát xúc xắc trước mặt Lưu Trưng. Ba viên xúc xắc biến thành bột phấn, bên trong cũng không xuất thứ gì không nên tồn tại.
“Thế nào?” Tần Ngọc Nương không sợ chút nào, vần mang theo ý cười: “Thượng Quan thiếu chủ chính là quên đây là nơi nào? Nếu đã quên, ta nguyên ý nhắc nhở một câu. Đây chính là Kim -Ngọc- đổ - phường!”
Bốn chữ này nói ra, cơn tức giận của Thượng Quan Sách Vân ngược lại được đè ép xuống. Cứ việc sắc mặt vẫn nhục nhã như trước, nhưng ngữ khí có mấy phần hòa hoãn.”
“Tần Ngọc Nương, ván cược này không thể tính.”
“ Vì sao không tính?”
Mồ hôi trên đầu Thượng Quan Sách Vân lại đổ ra.
Hắn không thể nói Kim Ngọc đổ phường gian lận. Hắn đích xác không biết yêu tinh đầy yêu khí Tần Ngọc Nương đến tột cùng ra tay như thế nào, nhưng hắn cũng không thể cứ như vậy cam tâm tình nguyện chịu thua.
“Thượng Quan thiếu chủ chính là đồng ý lấy vị hôn thê của mình là Nam Cung Nhã làm tiền đặt cược. Vừa nãy là muốn phủ nhận việc mình thua vị công tử này? Đã như vậy... Ván bài này nhất định phải thực hiện.”
Tiểu nha đầu đi lấy bút mực giờ phút này đã trở lại.
Lưu Trưng rốt cuộc chú ý thấy nguyên lai lầu hai này là có vách ngăn. Ngay tại phía sau bình phong nửa lộ một bồn cây lớn, mà phía sau bồn cây ẩn dấu một bức rèm che. Sau khi nha đầu kia đi ra, bức rèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-quai-dong-nam-chi/37899/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.