Lưu Trưng thu dọn đồ đạc, dứt khoát bỏ lại ngựa, cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía trước để tìm kiếm. Nhưng cưỡi ngựa đi được hai bước, nàng căn bản lại thấy không rõ lắm dưới mặt đất, cứ việc trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng vẫn là nhảy xuống ngựa cúi đầu nhìn xem.
Nàng rất nhanh tìm thấy ở bụi cỏ một viên ly hoa châu khác.
Lại đi về phía trước mấy bước, thấy bên rìa một tảng đá, viên thứ ba...
.....
Càng đi về phía trước, khoảng cách giữa những viên ly hoa châu lại càng xa.
Lưu Trưng suy nghĩ, ước chừng đến cuối cùng, Nam Cung Nhã luyến tiếc ném hết? Bất qua nếu nàng còn có biện pháp ở trên đường rải hạt châu, ít nhất là người vẫn thanh tỉnh, không có gì đáng ngại. Nhưng dù vậy, nội tâm của lưu Trưng vẫn lo lắng cùng sốt ruột không giảm chút nào. Nàng không biết mình vận công chữa thương mất bao nhiêu thời gian. Nếu thực sự qua vài ngày, thật không thể xác định đến lúc này, Nam Cung Nhã đến tột cùng như thế nào.
Về sau...
Tuyệt đối không thể cho Nam Cung Nhã rời đi khỏi mình nửa bước.
Lưu Trưn oán hận nghĩ như vậy.
Cũng may cả một đường đi đều là núi hoang, trên cơ bản là không có người. Ly hoa châu tuy rằng lăn vào các góc, nhưng dù sao cũng không bị người nhặt, coi như là có dấu vết để theo. Lưu Trưng đi được nửa ngày, lại đi về phía trước xem, cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy một tòa thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-quai-dong-nam-chi/2004163/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.