Đến tối, sau khi ăn xong Ngôn Thiên Minh lái xe đưa hai mẹ con về nhà. Vừa xuống xe, Điệp Tích vội chạy vào nhà để lại hai người kia ở lại phía sau. Thẩm Lệ Quyên cười khổ, quay lại chào Ngôn Thiên Minh:
-“Giám đốc hôm nay thật làm phiền anh. Cảm ơn anh đã đi cùng hai chúng tôi cả ngày hôm nay.”
-“Không cần khách sáo với tôi như vậy.” Anh mỉm cười nói.
-“Vậy…ừm…không còn sớm nữa, anh lái xe cẩn thận nha. Tôi vào nhà trước.” Cô vội lãng tránh quay đi. Nhưng chỉ trong tích tắc đó, tay cô bị anh kéo lại. Cô hơi bất ngờ nhìn anh.
-“Em nhất định phải dè chừng tôi như vậy sao?” Anh nhìn thẳng vào cô hỏi.
-“Giám đốc…tôi…tôi không có.” Cô hơi cuối mặt không can đảm nhìn vào anh trả lời.
-“Còn nói không, vậy tại sao không nhìn thẳng tôi? Hử?” Anh chất vấn.
Mặt cô hơi ửng hồng từ từ ngẩng lên nhìn anh, hôm nay sao anh có thái độ lạ như vậy. Anh làm sao biết được trước mặt anh, tim cô đập nhanh thế nào, đến nói chuyện cô cũng rất không thể tự chủ nữa.
-“Tại tôi không quen nhìn thẳng vào người khác thôi mà.”
-“haha chỉ như vậy đã đỏ mặt rồi, thật đáng yêu. Không đùa nữa, ngày mai em cho tôi một cuộc hẹn được chứ? Chỉ em và tôi thôi.” Anh cuối xuống gần hơn, nhẹ nhàng hỏi.
Cô như bị điểm huyệt vậy, đứng chôn chân tại chỗ như cũ nhìn anh. Có phải cô nghe nhầm không, hay là anh ăn nhầm gì rồi?
-“Em không trả lời là đồng ý rồi đó. Sáng mai tôi đến đón em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-luyen-van-phi/56009/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.