Thẩm Lệ Quyên được Ngôn Thiên Minh đưa lên lầu tham quan, nhưng chủ yếu là tham quan phòng anh thôi. Anh đưa cô vào trong phòng, khoác vai cô rồi hào hứng.
-“Em thấy thế nào?”
Căn phòng trang trí rất đẹp, lấy chủ đạo là hai màu trắng và xanh da trời, tạo ra cảm giác rất tươi mát. Khác hẳn với suy nghĩ của cô về anh. Cô vốn tưởng căn phòng này phải có gam màu tối và nam tính hơn nhiều. Người đàn ông này đúng thật là khác biệt.
-“Không ngờ anh cũng có mắt thẩm mỹ đó chứ. Bày trí không tệ nha.” Cô quan sát căn phòng rồi gật đầu cho ý kiến.
-“Cái gì gọi là không tệ chứ. Em lúc nào cũng tiết kiệm lời khen với anh thế hả.” Anh lại bẹo má cô.
-“Em nói bao nhiêu lần rồi, sao anh cứ bẹo má em suốt vậy hả.” Cô giận dỗi đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài.
-“Nếu mỗi ngày đều được cùng em đi ngủ, cùng em thức dậy trong căn phòng này. Với anh thật sự đã rất hạnh phúc rồi.” Anh ôm lấy cô từ phía sau.
-“Ngưỡng hạnh phúc của anh cũng quá thấp rồi.” Cô cười trêu anh.
-“Vậy thì em sai rồi. Giới hạn hạnh phúc của anh cao lắm.” Anh xoay người cô lại, cúi đầu nhìn cô nói.
-“Không phải lúc nãy nói rồi hay s…”
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị người nào đó hôn xuống. Ban đầu cô giật mình có chút kháng cự, nhưng đã bị Ngôn tổng nắm chặt tay lại. Sau một hồi, cô bắt đầu đáp lại anh. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-luyen-van-phi/2764413/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.