Lần đầu cô gặp Viên Nghiên Anh là vào hôn lễ của cô, cô ta một mặt đến chúc mừng, mặt khác thì câu nào cũng công kích cô nhưng cũng may là không gây lớn chuyện. Lần thứ hai gặp cô ta là hai năm sau đó. Cô ta của nhiều năm sau vẻ ngoài không còn thanh thuần như bây giờ, mà trở nên vô cùng sắc sảo với gương mặt dày cộm lớp phấn son. Lần đó cô ta còn không ngần ngại tạt nguyên cốc nước ép vào mặt cô ấy chứ. Nhớ lại ngày đó…
-“Cô nghĩ mình là ai mà dám giành đàn ông với tôi. Tôi nhắc cho cô nhớ, nếu không phải chủ tịch phản đối thì tôi đã bước chân vào nhà họ Dương lâu rồi. Cô là cái thá gì chứ. Người anh ấy yêu chỉ có mình tôi thôi, biết điều thì cô yên phận cho tôi.”
-“Viên tiểu thư, cô nặng lời rồi. Tôi biết thân phận của mình nên chưa bao giờ mơ ước xa xôi gì hết và sẽ không vượt quá giới hạn. Nên cô không có quyền sỉ nhục tôi. Nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.”
-“Rồi cô sẽ làm gì tôi. Nói với Vân Phi sao? Không ngại nói cho cô biết, tôi đã ở cạnh anh ấy hơn 10 năm rồi. Liệu anh ấy sẽ tin cô, hay đứng về phía tôi hả? Dương phu nhân haha.”
-“Cô…nếu cô còn quá đáng như vậy, tôi sẽ tìm ông nội. Để ông ra mặt chuyện này.”
-“Được lắm, coi như cô giỏi. Nói được thì cô cũng nên làm được cho tôi. Nếu để tôi biết cô có ý gì với anh ấy thì thứ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-luyen-van-phi/2764391/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.