Cả cô và Giai Kỳ đều quay lại nhìn. Một cậu bé bước vào phòng, cậu mặc áo phông trắng với quần short. Gương mặt như thiên thần vậy, không ai khác chính là người anh trai trong truyền thuyết của Giai Kỳ đây mà.
-“Em thích thì nói thôi, anh quản được em à.” Giai Kỳ ngang bướng.
-“Em hôm nay ăn gan hùm rồi à, dám lên giọng với anh.”
-“Hai đứa có thôi đi không, mỗi lần nói chuyện là cứ như sắp đánh nhau tới nơi vậy đó. Còn nói nữa cơm trưa không có phần hai đứa đâu.” Tô Bình dàn xếp tình thế.
-“Không thèm gây với anh.”
-“Xem như em may mắn.”
-“Tiều Tích, để cháu phải cười rồi. Hai đứa nhà dì là vậy đó, cứ như sao hỏa đụng địa cầu vậy. Chỉ có ba chúng nó mới trị được thôi.” Tô Bình giải thích cho Điệp Tích.
-“Không sao đâu ạ, cháu cảm thấy họ rất thú vị.” Cô mỉm cười đáp lại.
-“À, Tiểu Vỹ đây là bạn học của em gái con Điệp Tích. Tiểu Tích đây là con trai dì, cũng là anh của Kỳ Kỳ - Gia Vỹ, hai đứa làm quen đi.”
-“Em là Điệp Tích, rất vui được biết anh.” Cô cúi đầu chào.
-“Rất vui được biết em.” Gia Vỹ mỉm cười gật đầu chào lại.
-“Xem đó, chỉ có mỗi mình em bị anh phân biệt đối xử thôi. Người khác sẽ nghĩ anh và em là kẻ thù ấy chứ.” Giai Kỳ lên tiếng phàn nàn.
-“Anh thích thế đấy, không ngờ cũng có người chịu đựng được cái tính của em haha.” Gia Vỹ cười đắc ý nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-luyen-van-phi/2764381/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.