Tại biệt thự nhà Nam Cung.
Tiếng loảng xoảng đổ vỡ của đồ vật vang lên liên tiếp. Nam Cung Hạo tức giận, hắn rất tức. Tại sao một cô gái nhỏ bé như cô lại có thể trốn được hắn. Hai tháng rồi, ngày nào hắn cũng điều tra tin tức của cô, nhưng không có ngày nào lấy được chút thông tin. Nhưng, hắn vẫn không từ bỏ.
Hắn không biết, cái ngày mà cô mãi mãi rời xa hắn lại đúng ngày hắn muốn buông bỏ hận thù.
Khoảng thời gian 2 tháng, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không phải là ít, nhưng là, hắn vẫn luôn chui rúc trong nhà, đầy tăm tối. Hắn nhớ cô, rất nhớ. Tìm không thấy cô, quả thực rất đau khổ nhưng không bao giờ hi vọng trong hắn bị dập tắt. Hắn tin một ngày nào đó, cô sẽ quay trở về bên hắn. Đúng, cô sẽ quay về thôi. Cô ấy yêu mình như vậy, chắc chắn sẽ quay trở lại. Hắn thầm tự an ủi chính mình.
Sau đó, như thường lệ lấy điện thoại ra gọi cho 1 người bạn,cũng là cấp dưới của mình.
"Dạ, sếp" Haizzz... sếp của anh lại nữa rồi, sao không thử từ bỏ đi chứ? Đời có bao nhiêu cô gái, cũng không phải chỉ có một mình cô ấy.
"Tiếp tục điều tra cho tôi"
"Sếp, cậu nên từ bỏ đi. Có bao nhiêu cô gái chờ cậu kìa, sao lại cứ phải là cô ấy chứ. Vả lại, sớm biết sẽ có một ngày yêu cô ấy như vậy, sao lúc trước cậu..."
"Tôi biết. Tôi hiện tại đang hận chính mình đây. Cô ấy rời đi liền không biết có bao nhiêu đau khổ ập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-lac-em-la-vo-anh/18813/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.