11h30" trưa ngày hôm sau.
Tại sân bay rộng lớn của Mỹ.
Một cô gái với chiếc sườn xám màu đen bước xuống. Cô gái đeo kính đen, cả khẩu trang cũng đen nốt. Đó không ai khác là Diệp Lạc. Sau cô là người con trai đã giúp cô lúc cô cần nhất, là người mà cô và con cô mang ơn cả đời này, Hàn Triệt.
Tại biệt thự nhà Nam Cung.
Đơn ly hôn và chiếc nhẫn cưới được đưa đến chỗ Nam Cung Hạo. Chữ kí hoa lệ của cô làm cho hắn nhói lòng. Còn cả chiếc nhẫn, thật chói mắt.
"Cmn Diệp Lạc, tôi sẽ tìm em về. Đơn ly hôn này, tôi cũng sẽ không kí. Đời này kiếp này, em chỉ có thể thuộc về tôi. Đừng mơ tưởng cưới ai khác" Hắn hận cô, thực sự rất hận. Nhưng hắn cũng yêu cô. Mối thù hận này quá lớn, khiến cho hắn không thể buông bỏ, kể cả vậy hắn cũng sẽ không để cô đi.(Au: sai, quá sai rồi)
"Hạo, chị chấp nhận ly hôn rồi à. Anh kí đi, rồi chúng ta cưới nhau. Còn về đứa bé của em... nó vẫn còn sống... Hạo, mau..."Lệ Thanh Uyển ưỡn ẹo đi tới, tay ôm lấy mặt hắn. Chuẩn bị hôn.
"Cô cút đi. Tôi biết đứa bé không phải con tôi. Tôi không yêu cô" Hắn lạnh lùng liếc cô rồi để lại ánh mắt khinh bỉ.
Sao có thể? Sao có thể chứ? Cô đã cho người dọn dẹp hết thông tin về đứa bé này rồi cơ mà.
Nhưng mà cô ta sai rồi, hắn ta là Nam Cung Hạo, một tay che trời, sao lại không điều tra ra cơ chứ.
"Hạo...Không đúng...Anh yêu em mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-lac-em-la-vo-anh/18811/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.