Hôm nay, Diệp đại phu mang theo A Hổ, lên núi đón nắng ấm mùa xuân.
Ngọc Bình sơn nối danh là có phong cảnh tú lệ, chỉ là thường có truyền thuyết về quỷ quái, cho nên không người nào dám đặt chân đến. Bất quá đã có A Hổ thần giữ cửa, Diệp đại phu đơn nhiên sẽ không sợ.
A Hổ mang theo Diệp đại phu, vẫn luôn dọc theo sơn đạo mà đi lên núi, càng vào sâu cây rừng càng tươi tốt, cây cỏ sinh trưởng, cây cối rậm rạp quá mức, che kín cả bầu trời, cơ hồ không thấy được ánh mặt trời, chỉ có thể nhìn thấy từ kẽ hở của lá cây, lấm ta lấm tấm vết sáng của ánh mặt trời, lại hướng trên núi mà đi, thực vật đều trở nên yêu dị sum sê, những gốc cây ngàn năm không biết tên, nở ra từng đóa hoa sắc tím lớn chừng miệng bát, từng đoá từng đoá tản ra mùi hương ngây ngất.
Diệp Cảnh Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, bất quá A Hổ trước mặt hắn, luôn luôn ung dung, cắn răng không sợ hãi, luôn thẳng lưng.
Đi một đoạn đường, cuối cùng cũng coi như đã tới nhà tranh, thoạt nhìn còn rất sạch sẽ, không tính là đơn sơ, bên ngoài nhà tranh còn có một cái vườn ăn sáng, in vài cái vết chân.
“Đây là vết chân gì?” Diệp đại phu tò mò hỏi.
A Hổ liếc mắt là đã nhìn ra đây không phải là của hồ ly lưu lại.
A Hổ mũi rất tinh, nghe ra được phụ cận, trốn trong bóng tối là cái thứ gì, vội vã khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-gia-duoc-pho/2340160/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.