Vốn dĩ Hồ Lai Lai đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì, nhưng không nghĩ tới cuối cùng mình lại là người thắng. Cho dù đã ngồi trên xe Diệp Mạnh Trầm, hơn nữa đã bắt đầu chạy xe về nhà cũng vẫn chưa thể tiêu hóa được tình huống trước mắt.
Cả người Hồ Lai Lai vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, không biết vì sao anh đang cự tuyệt cự tuyệt sau đó đột nhiên lại đồng ý.
Chẳng lẽ bởi vì cô?
Nhưng rõ ràng cô không hề có biểu hiện đặc biệt mất mát gì, lại càng không thi hành đạo đức bắt cóc đối với anh mà.
Hồ Lai Lai vừa hồi tưởng chi tiết, vừa xoay người nhìn người đàn ông ngồi bên ghế lái. Sợ vài phút trước mình đã làm ra hành động nào đó khiến anh hiểu lầm. Làm hại anh lại phải băn khoăn cảm thụ của cô nên không thể không lựa chọn như vừa rồi.
“Kỳ thật nếu anh không muốn về thì có thể nói là không về mà. Anh nhất định không cần miễn cưỡng bản thân đâu, em không sao cả.”
Trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, cô phát ra từ tận đáy lòng nói: “Đây không phải nói mát đâu, em thề!”
Lại tự tưởng tượng rồi nói linh tinh.
Diệp Mạnh Trầm đối với mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Hồ Lai Lai luôn rõ như nắm trong lòng bàn tay. Anh nhìn ba ngón tay giơ cao của cô, hỏi ngược lại: “Con mắt nào của em thấy anh đanh tự miễn cưỡng?”
“…… Mắt thần?”
Nghe vậy anh di chuyển tầm mắt, dừng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-diep-ho-lai/2157982/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.