Tiêu Ngạn Thành nằm trên giường Diệp Quân, ôm cô ngủ.
Lúc Diệp Quân tỉnh dậy, Tiêu Ngạn Thành vẫn còn đang ngủ. Cô thử dịch chuyển cánh tay anh nhưng không cử động được.
Anh ôm quá chặt.
Thời gian không còn sớm nữa, nếu cô không dậy thì sẽ lỡ mất giao ban buổi sáng. Giao ban buổi sáng sẽ có bộ phận sắp xếp lịch trực một ngày, mấy năm qua cô chưa từng tới muộn, cô không muốn hôm nay tạo ngoại lệ.
Cô đành nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.
Anh như ý thức được, nắm lấy tay cô, mơ hồ nói một câu.
Câu nói kia giống như phát ra từ trong vô thức, mơ hồ không rõ ràng nhưng Diệp Quân vẫn nghe rõ.
Anh nói: “Cục cưng đừng đi.”
Nghe thấy câu này trong chớp nhoáng, trái tim Diệp Quân đột nhiên co thắt lại, máu trong người giống như bị đè ép, thậm chí đầu óc cô thoáng chốc trống rỗng.
Cô nhìn người đàn ông vẫn đang thì thầm trong giấc mộng, cúi đầu in một nụ hôn dịu dàng lên trán anh.
Trên thế giới có vô vàn điều tiếc nuối, đời người dài đằng đẵng cũng không có cách nào quay đầu, một khi đã đánh mất nhau trong biển người mênh mông thì sẽ không thể nào trở lại.
Thế nhưng không biết ngẫu nhiên hay cố tình, xa cách vài năm, anh lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
Cô biết dù mình có thừa nhận hay không thì trái tim của cô đã lung lay rồi.
Phòng cấp cứu ngày hôm nay, có người đột ngột vỡ nước ối phải đặt lên cáng, có người hốt hoảng đỏ bừng mặt, có người chỉ khoảng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-diep-co-kim-tieu/1658094/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.