Tất nhiên là Tiêu Ngạn Thành không ngủ được. Anh đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ dành cho khách, mắt mở to nhìn trần nhà trong bóng tối. Đây là nhà của Diệp Quân. Trong hai căn phòng nhỏ và một phòng khách, mỗi một nơi đều lưu lại hơi thở của cô. Anh đưa cánh tay lên ngửi mùi sữa tắm trên đó, là hương đào mà cô thích nhất. Nó cũng là mùi mà anh thích nhất. Anh nhắm mắt lại, nhớ tới dáng vẻ lúc Diệp Quân nói để anh ở lại, đôi gò má cô đỏ bừng, sau khi mình nhìn lại, cô ấy nghiêm túc hướng về mình mà giải thích. Nghĩ đến đây, anh không khỏi mỉm cười. Diệp Diệp… Đúng lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên bên tai. Anh hơi ngạc nhiên. “Tôi muốn nói chuyện với anh.” Cô nói ở ngoài cửa. Nghe thấy câu này, vô số suy nghĩ tích cực và tiêu cực, tất cả đều lập tức tập trung vào một điểm nhất định nào đó tại não bộ. Cô ấy tức giận hay không thích mình? Cô ấy hối hận muốn đuổi mình đi sao? Tiêu Ngạn Thành mấp máy môi, nhìn chằm chằm vào hình bóng phản chiếu trên cửa kính. “Ừ, được.” Giọng nói đè nén kéo dài thành câu. Người bên ngoài có vẻ do dự một chút rồi đẩy cửa ra. Cửa mở, cô lặng lẽ đứng trước mặt anh, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông trắng tinh. Kiểu dáng của bộ đồ ngủ bảo thủ, chỉ lộ ra một chút da ở đường viền cổ áo, làn da trắng nõn mềm mại, trông giống như đậu hũ, dù chỉ lộ ra một chút xíu, nhìn thoáng qua vẫn khiến người ta chú ý. Mái tóc đen mềm của cô không được búi lên như ban ngày mà tùy ý xõa ngang vai, rủ xuống xương quai xanh mảnh mai nơi cổ áo ngủ. Gợi cảm, quyến rũ lại thuần khiết, mềm mại, sáng trong, đây chính là Diệp Diệp đã từng thuộc về anh. Có lẽ môi trường làm việc tương đối khép kín của bệnh viện, hoặc là do tính tình của cô, bảy năm sau dáng vẻ cô vẫn như vậy, đơn thuần và trong sáng khiến cánh đàn ông không thể nhịn được muốn phạm tội. Anh ngồi ở đầu giường, nhìn một người phụ nữ như vậy đứng ở cửa phòng, ánh mắt dần dần trở nên sâu nặng. “Diệp Diệp, có chuyện gì vậy?” Anh hỏi. Diệp Quân khẽ cắn môi, nhìn về phía người đàn ông này, trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Tôi nghĩ bảy năm, anh nợ tôi một lời giải thích. Đương nhiên, tôi cũng nợ anh một lời tương tự.” Tiêu Ngạn Thành đứng lên: “Không, Diệp Quân, em không nợ anh một lời gì cả, anh không cần, đều là lỗi của anh.” Anh đã nói cô đợi anh, cô đã đến bệnh viện sau khi đợi chưa đầy 24 tiếng. Nhưng điều này không thể trách cô ấy. Cô ấy không thể liên lạc được với anh, cha mẹ cô đã tạo áp lực rất nhiều cho cô ấy, cô ấy sao còn có thể vững tâm? “Buổi trưa hôm đó cha mẹ anh với cha mẹ em nói đến tan tác, anh biết mình không thể nào dựa vào cha mẹ.” Mẹ của Diệp Quân nhất quyết đòi sính lễ trị giá 6 trăm ngàn tệ và một ngôi nhà đứng tên ở trung tâm thành phố. Yêu cầu này có thể là quá đáng trong mắt người bình thường, có điều Tiêu Ngạn Thành có thể nhìn ra được cha mẹ Diệp Quân muốn chưa hẳn là số tiền này. Cha mẹ Diệp chỉ muốn làm khó anh thôi. Họ sợ con gái tuổi còn trẻ mang thai trước khi kết hôn, vì lí do đó nếu vội vàng lấy chồng thì cuộc sống sau hôn nhân sẽ không hạnh phúc, nếu là như thế thì nỗi đau dài không bằng đau ngắn, dứt khoát phá bỏ cái thai đi. Sau này con gái có chọn ai đi nữa, ít nhất sẽ không bị bên ngoài vì việc này mà nói phải nói trái. Đây là ý kiến sáng suốt đến mức khó mà tưởng tượng nổi của cha mẹ, dĩ nhiên tầm mắt và thủ đoạn của bọn họ để ép con gái kết hôn có thể mường tượng ra. Còn về cái gọi là sính lễ 6 trăm ngàn tệ và thêm căn nhà đứng tên, chẳng qua là cố tình đánh tiếng trước cho con gái mà thôi. Định ước của một cuộc hôn nhân thoạt đầu đẹp đẽ, nhưng những điều vụn vặt trong cuộc sống sẽ khiến những điều tốt đẹp ban đầu biến mất. Cha mẹ Diệp gia đã dùng sính lễ cũng như căn nhà làm một cuộc khảo thí cho nhà trai. Kết quả là một thất bại hoàn toàn. Ngay lúc đó, Tiêu Ngạn Thành biết chắc mình không thể dựa vào cha mẹ, cũng biết chuyện này mình không có tư cách để thuyết phục họ. Anh có thể nói gì? Tiền nhà không phải do anh kiếm, anh không thể bắt cha mẹ bỏ tiền ra. Vì vậy anh cần phải tự tìm cách kiếm tiền. Căn nhà thì anh không có cách để có, nhưng tiền anh có thể nghĩ ra cách để kiếm. “Lúc đó, sau khi rời đi, anh tìm cách mượn tiền của bạn. Có điều khi mượn tiền thì xảy ra chút sự cố, lúc ấy điện thoại không để bên người nên không thể liên lạc với em, vì vậy mà tới trễ.” Anh giải thích qua loa, có điều lọt vào tai Diêp Quân cũng có thể được coi là một lời giải thích. “Nói cách khác, sau khi chúng ta tách ra, anh không ở cùng cha mẹ?” “Ừ.” Tiêu Ngạn Thành chăm chú nhìn bóng dáng nhu hòa trước mặt, hắng giọng nói: “Sau khi mượn được tiền anh trở về, nhưng là—” Nói đến đây, mũi anh có chút chua xót, hơi ngẩng mặt lên, cắn răng nói: “Dường như đã muộn.” Diệp Quân trong nháy mắt thất thần rồi cười gượng một tiếng. “Ừ, là trễ rồi.” Đó là lúc cô đau đớn, tuyệt vọng nhất, lúc này nhìn thấy Tiêu Ngạn Thành, có thể nói tất cả hận ý cùng tiếc nuối của cô đều dồn hết trên người anh. Cô chỉ cảm thấy vào thời khắc mấu chốt nhất, khi cô chống lại vận mệnh của mình, anh không có ở bên và khi mọi thứ đã kết thúc, khi tất cả hy vọng đã tiêu tan thành bọt nước thì anh mới đến. Cô thậm chí còn cảm thấy rằng anh tới để xem náo nhiệt. Qua cửa kính ô tô, cô trừng mắt nhìn anh như nhìn kẻ thù 7 đời truyền kiếp. “Xin lỗi, Diệp Diệp, anh biết em hận anh, nhưng anh không biết em lại có hiểu lầm với anh.” Có điều nghĩ lại thì anh cảm thấy điều này dường như là chuyện đương nhiên. Anh cứ như vậy mà biến mất, không thể liên lạc được, để cô đối diện với hai phía áp lực từ hai bên gia đình, như vậy cô còn nghĩ được như thế nào nữa? “Anh không thuyết phục được cha mẹ em, cũng không vay được tiền của cha mẹ mình. Từ ngày đó anh đã biết không ai trong chúng ta có thể dựa vào cha mẹ, chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân mình, vì vậy anh nghĩ cách khắp nơi, anh muốn kiếm được đủ tiền để ít ra cho cha mẹ em thấy được thành ý của anh. Là tại anh quá ngu ngốc mà làm hỏng tất cả mọi thứ.” “Cha mẹ anh lúc đó có nói lời gì khó nghe với em không?” Lúc rời đi, anh cảm thấy mình đã tạm thời ổn định cha mẹ họ Diệp khi họ định đưa Diệp Diệp đến bệnh viện, cũng trấn an Diệp Diệp, nhưng mới có một ngày, chưa đầy 24 tiếng, sau khi trở về thì tình hình đã thay đổi. Diệp Quân hơi cúi đầu, lắc đầu cười khẽ. “Thực ra cũng chẳng có gì. Tôi lúc ấy còn quá trẻ, quá yếu ớt, cũng quá kiêu ngạo, ngây ngốc. Người khác nói cái gì tôi cũng đều tưởng thật.” Nếu như đổi thành bảy năm sau, khi đã trông thấy nhiều cảnh nhân tình thế thái bên ngoài phòng sinh, cô có thể bao dung hơn và càng có thể không quan tâm tới chuyện đối đãi thế nào, biết đâu cô có thể xử lý nó tốt hơn một chút. Cô lại nghĩ về những chuyện năm ấy. Cha mẹ của Tiêu Ngạn Thành thật ra lúc đầu cũng có thái độ tốt, cũng không nói gì, nhưng về sau dưới yêu cầu của cha mẹ mình, họ mới thay đổi sắc mặt. Bọn họ không thể chấp nhận điều kiện của cha mẹ cô, cảm thấy cha mẹ mình “bày đặt làm giá”, lời nói của họ dần trở nên khó nghe. Cô lắc đầu, giống như đang cười nhạo chính mình, như thể cô đang cười chính mình năm đó. “Những năm qua, tôi tự nhủ rằng không sao cả. Tôi đã không quan tâm đến chuyện đó từ lâu rồi, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy còn tồn chút hận ý, hiện giờ anh nói thế, đột nhiên cảm giác được hóa ra chuyện này lại buồn cười đến vậy, giống như vở kịch hiểu lầm cẩu huyết trên ti vi phát sóng lúc 8h tối.” Nói đến hiểu lầm, xem ra cũng chẳng có gì là hiểu lầm, đơn giản là đến muộn, suy nghĩ quá nhiều, hoặc là nói ở tình huống đó quá yếu đuối cũng quá bất lực, người đáng lẽ vốn đứng bên cạnh mình lại không có ở bên, cứ thế mà vắng mặt, vì thế mới sinh hận. Dĩ nhiên càng nhiều hơn chính là nỗi đau này thật sự rất đau, đau đến mức cô cần một người để hận. Nếu không hận anh ấy, còn có thể hận ai? Tiêu Ngạn Thành chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, cô cười nhạt một cái, nói là hiểu lầm. Tiêu Ngạn Thành không thể coi đó là một sự hiểu lầm trôi theo chiều gió nhẹ nhàng để nó ra sau đầu của mình. “Lúc đầu anh có chút không hiểu, sau này thì hiểu rồi, trong những năm tháng bận rộn mệt mỏi sau này, nằm ở nơi đó không ngủ được liền nghĩ đến em, nhớ em, nghĩ về chuyện này, càng nghĩ lại càng hiểu.” “Tôi mấy năm nay không liên lạc gì với gia đình, cũng không có trở về.” “Thật ra thì chuyện này không thể trách bọn họ, nhưng tôi không thể vượt qua rào cản trong lòng.” Tiêu Ngạn Thành trầm giọng nói với Diệp Quân. Diệp Quân nghe, lắc đầu, vẫn là chỉ cười. Vốn dĩ cô không cần giải thích gì nhiều, chỉ cần một câu nói, cô có thể học cách buông bỏ. “Cũng không có gì, hiện tại tôi nghĩ lại, bọn họ cũng không làm gì sai, đối với bọn họ mà nói, là rất bình thường.” Xét cho cùng, phương pháp “dẫn sấm” mà cha mẹ cô chọn lựa quả thực rất dễ gây ra sấm sét, cha mẹ của Tiêu Ngạn Thành khó tránh khỏi hiểu lầm và suy nghĩ nhiều. Tiêu Ngạn Thành thấy cô nói như vậy, cũng không nhắc lại nữa. Cô không muốn hồi tưởng những chuyện đã xảy ra với cha mẹ anh, giờ anh hiểu. Trong những năm qua, anh gần như đoạn tuyệt với cha mẹ mình nhưng trong lòng không thể dứt bỏ được. Lúc đầu không nhất định yêu cầu họ bỏ tiền mà chỉ là không nói gì, nhưng một khi họ đã ngỏ lời thì trực tiếp làm tổn thương đến Diệp Quân. Cho dù là cha mẹ ruột của anh, anh cũng không thể tha thứ. “Tôi hiểu… Thật ra tôi cũng vậy.” Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Kể từ sau chuyện đó, tôi không về nhà, cũng không dùng tiền của nhà.” Cô đem mình lưu đày giữa khoa sản của bệnh viện Đệ Nhất và căn phòng nhỏ hai gian này, ban ngày cũng như đêm tối, người đến người đi, tất cả những gì cô có cũng chỉ có vậy. Tiêu Ngạn Thành nghe cô nói như vậy, không phải là anh không biết, những ngày qua anh cũng từ từ quan sát thấy. Cô một thân một mình, không nơi nương tựa Anh đưa bàn tay của mình ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Diệp Diệp, hãy cho anh một cơ hội để anh được chăm sóc em nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]