Chương trước
Chương sau
Trong vòng mười ngày Hàn Diệp đã sắp xếp ổn thỏa các thế lực, binh phủ còn sót lại của Hữu tướng được phân công phong tỏa phủ Tả tướng, không để thư tín quan trọng lọt ra ngoài, đề phòng Tả tướng lại báo tin cho trong cung, hoặc điều quân tiếp viện. Người đứng đầu nhóm binh lính đóng quân trong thành đã quy thuận thái tử, màn đêm buông xuống, ngoại trừ thủ binh, còn lại đều theo thái tử vào cung. Cấm vệ quân có người kiểm tra độc dược mê dược trong thức ăn, Cơ Phát liền phái người bí mật bỏ một lượng lớn thuốc xổ, lại dụ thủ vệ rời đi, mở cửa để thái tử vào cung, tử sĩ* tinh nhuệ của Đông Cung ở bên trong tiếp ứng.
*Tử sĩ: giang hồ điệp khách, vì vinh hoa phú quý hoặc vì báo ân mà bán mạng cho vương hầu quý tộc, chủ yếu làm nhiệm vụ đột kích ám sát
Hết thảy đều đã ổn thỏa, lấy pháo hoa làm dấu hiệu, thái tử khởi binh bức vua thoái vị.
Một đường chém giết, binh lực của thái tử tổn thất hơn phân nửa, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được cục diện, lúc này ngoài điện đều là người của thái tử đang canh gác, thân tín và cận vệ của Gia Ninh Đế đều bị bắt. Trong tẩm điện chỉ có phụ tử hai người.
Thái tử đặt chiếu thoái vị xuống trước mặt Gia Ninh Đế, chỉ cần giao ra ngọc tỷ, truyền ngôi thái tử, từ này về sau có thể am tâm làm thái thượng hoàng ở biệt viện. Nếu không, ngày mai sẽ có tin Gia Ninh Đế đột ngột phát bệnh cũ, không may băng hà.
Thế nhưng Gia Ninh Đế không cười không nói, chỉ nhìn Hàn Diệp, có chút thương tiếc.
Không đợi Hàn Diệp lên tiếng, liền có hai bóng đen nhảy xuống từ trên thanh xà, trong chớp mắt, một trong hai tên đã đặt đoản kiếm lên cổ thái tử, ép hắn quỳ xuống, tên còn lại bảo vệ Gia Ninh Đế.
"Diệp Nhi à, nước cờ này của ngươi, quả thực là có chút nôn nóng rồi." Gia Ninh Đế khẽ thở dài, ngoài điện truyền đến tiếng đánh nhau, không bao lâu, thanh âm lắng dần, một cung nữ toàn thân đầy máu đẩy cửa bước vào, hành lễ với Gia Ninh Đế, "Khởi bẩm thánh thượng, phản loạn bên ngoài đều đã bị bắt, tất cả tử sĩ bị giết ngay tại chỗ."
"Ừ, chết rồi thị dọn xác cho sạch sẽ, còn sống thì ném vào ngục, từ từ thẩm vấn." Gia Ninh Đế không nhanh không chậm an bài, quay đầu nhìn Hàn Diệp, "Thấy chưa? Đây mới là ám vệ thật sự của trẫm."
Hàn Diệp không dám tin nhìn Gia Ninh Đế, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống dọc theo thái dương.
"Nào, nói thử xem, hao tổn tâm tư lớn như vậy, bày trận lớn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Là ai xúi giục ngươi?"
"Không ai xúi giục." Hàn Diệp cười khẽ, "Phụ hoàng người chỉ say mê thuốc trường sinh bất lão, có quan tâm đến lê dân bách tính chút nào không? Hiện giờ thiên tai triền miên, mùa màng thất thu, ngân sách cứu trợ thiên tai thì biến mất không còn tung tích, sưu thuế cao không giảm. Quan viên trong triều chỉ biết đấu đá lẫn nhau, kết bè kết phái, tình hình thiên tai ở các nơi đều bị che đậy, phụ hoàng người có biết, giờ đây Đại Tĩnh Quốc loạn trong giặc ngoài, dân chúng lầm than?"
"Ồ? Vậy sao? Nghe ra lần này ngươi mưu đồ đoạt vị đúng là vì dân thỉnh nguyện." Gia Ninh Đế khoác chiếc áo lông cáo, đứng dậy, "Ta còn tưởng, ngươi là vì ái phi của ta."
"Không liên quan đến y." Hàn Diệp vội nói. "Đây đều là chuyện một mình con làm ra, tướng sĩ đi theo cũng chỉ là bị con dùng thế lực bắt ép, bất đắc dĩ mới phải tuân mệnh con. Nhi thần tự biết tội đáng muôn chết, sau khi con chết, khẩn cầu phụ hoàng chỉnh đốn triều cương, lắng nghe mong muốn của dân chúng một chút."
"Ha." Gia Ninh Đế lắc đầu cười. "Đúng là một vị thái tử không sợ chết, chỉ là có chút ngu ngốc. Được rồi, trò vui đêm nay chỉ mới mở màn, không cần nóng vội, xem tiếp đi."
Hàn Diệp không rõ Gia Ninh Đế có ý gì, chỉ thấy Gia Ninh Đế thấp giọng phân phó hắc y nhân bên cạnh vài câu, người nọ nhẹ giọng xác nhận, phi ra khỏi tẩm điện như một cơn gió.
Ước chừng qua một chén trà, ngoài điện lại truyền đến tiếng chém giết, chẳng qua lần này nghe như có thiên quân vạn mã.
Không biết qua bao lâu, tiếng động bên ngoài mới dần bình ổn, trên cửa sổ sớm đã đỏ rực một mảnh, ánh nến trong phòng cũng phảng phất một tia huyết quang. Gia Ninh Đế nháy mắt với hắc y nhân đang khống chế Hàn Diệp, người kia liền thu hồi đoản kiếm trên cổ hắn, lưu loát cởi bỏ hắc bào, là một cung nữ diện mạo bình thường, sau đó lấy ra một túi máu đặt lên bụng rồi bóp nát, nằm ngã xuống chân Gia Ninh Đế, nhìn qua vô cùng giống một người hầu trung thành chết vì bảo vệ chủ.
Hàn Diệp chưa hiểu chuyện gì, cửa điện mở ra, một đội binh mặc giáp xông vào, vây quanh Gia Ninh Đế và Hàn Diệp, một thân ảnh mặc chiến giáp tử kim bước ra từ đám người, thấy Gia Ninh Đế còn sống, đầu tiên là sửng sốt, quay đầu bảo tướng sĩ rút hơn phân nửa, chỉ chừa mười thân tín ở bên, đứng trước mặt Gia Ninh Đế và thái tử, cười nói, "Nhi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh phụ hoàng thứ tội."
"Hoàng huynh...? Không phải huynh..." Hàn Diệp kinh ngạc nhìn Kỳ Vương vốn nên ở biên quan xa xôi.
"Diệp Nhi, còn chưa hiểu sao?" Gia Ninh Đế ngước mắt nhìn Kỳ Vương, "Hoàng huynh của ngươi là có cao nhân chỉ điểm, mang đội nhân mã từ biên cảnh chạy về đây mà không để lộ dấu vết, hơn nữa cộng thêm thời gian dùng bồ câu đưa thư về kế hoạch của ngươi, đến lúc này ít nhất cũng phải mất mười ngày."
"Mười ngày..." Trong lòng Hàn Diệp mơ hồ xuất hiện một dự cảm không lành.
"Dục Nhi, vị quân sư này của con đúng là giỏi mưu tính, không để hắn ra gặp trẫm sao?"
"Ha ha ha, phụ hoàng quả thực liệu sự như thần." Kỳ Vương vỗ tay, cao giọng nói, "Còn không mau vào gặp thánh thượng, quân sư đại nhân của ta."
Vừa dứt lời, một thân ảnh mặc hắc bào bước vào từ ngoài điện. Hàn Diệp nhìn người nọ, mỗi một bước của y, đều khiến tim hắn co rút từng cơn.
Y đi tới bên người Kỳ Vương, tháo mũ xuống, ôn nhu nói, "Bệ hạ vạn an."
"Cơ Phát...?" Hàn Diệp nhìn bóng dáng quen thuộc trước mặt, toàn thân choáng váng, vô số nghi vấn đang gào thét, trong đầu hồi tưởng lời nói của Cơ Phát, "Bức vua thoái vị phải tập kích bất ngờ, người mang theo ít mà tinh, không cần quá nhiều..." Hắn không tin Cơ Phát lại phản bội hắn, càng không tin tình cảm bao năm qua chỉ là một vở kịch.
Cơ Phát cũng không nhìn Hàn Diệp, đứng cúi đầu bên cạnh Kỳ Vương.
"Quả nhiên là ngươi tài năng kinh thế, để ngươi ở hậu cung đúng là ủy khuất cho ngươi rồi, ái phi." Gia Ninh Đế sắc mặt không chút thay đổi ngồi trước giường, có chút giễu cợt nhìn Cơ Phát.
"May mà Kỳ Vương điện hạ coi trọng, có thể phò tá thiên cổ minh quân, không tính là ủy khuất." Thanh âm của Cơ Phát lạnh như băng, nhìn xuống Gia Ninh Đế. "Ngươi ngu ngốc vô năng, bưng tai bịt mắt, thân nịnh thần, xa trung lương, hiện giờ Tĩnh Quốc quân ám thần tế, oán than khắp nơi, đều là một mình ngươi gây nên. Chỉ có bậc hiền vương như Kỳ Vương điện hạ mới có thể bình ổn lửa giận của muôn dân, bình định triều đình mục nát hỗn loạn."
"Không tồi! Chỉ có bổn vương mới có thể cứu nguy cho Đại Tĩnh Quốc ta." Kỳ Vương được tán thưởng có chút lâng lâng.
"Phải không? Ta cũng không ngờ Đại Tĩnh Quốc lại phiền mật thám địch quốc thay ta quan tâm dân chúng." Gia Ninh Đế nhìn về phía Kỳ Vương. "Dục Nhi, ngươi đã biết thân phận thật sự của y?"
Kỳ Vương cười to, đắc ý nói, "Thật đúng là không có gì giấu được phụ hoàng, bất quá người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Cơ Phát đã bằng lòng giúp ta lên ngôi hoàng đế, vậy thì chính là đồng minh của ta, sau khi đăng cơ, sẽ ký quốc thư với Ngu Quốc, hai nước từ nay về sau biến chiến tranh thành tơ lụa, dân chúng cũng được an cư lạc nghiệp. Điều này còn tốt hơn gấp trăm lần so với người suốt ngày nghĩ làm sao tấn công Ngu Quốc."
Hàn Diệp sững sờ nhìn Cơ Phát, mọi thứ rối tung cả lên, hắn liều mạng muốn tìm kiếm sự thật từ Cơ Phát, cho dù chỉ là một ánh mắt, chỉ cần y nói, hắn đều sẽ tin, nhưng Cơ Phát chưa từng nhìn hắn một lần.
Gia Ninh Đế tức giận đến bật cười, "Được lắm, Đại Tĩnh ta vậy mà lại có một hoàng tử thông đồng với địch bán nước, Dục Nhi, ngươi thật sự cho rằng Ngu Quốc sẽ đình chiến dễ dàng vậy sao? Ngươi còn nhớ mối thù đoạt thành giữa chúng ta và Ngu Quốc không? Còn nhớ rõ mối hận hòa thân của Đế thị Di Cô không? Ngươi nghe lời mật thám của Ngu Quốc điều binh về kinh, không sợ quân địch thừa dịp thành trống mà vào, đoạt thành trì của ta sao? Khụ khụ... Khụ... Khụ..." Lửa giận công tâm, Gia Ninh Đế lấy khăn lụa vàng che miệng, ho khan dữ dội.
"Phụ hoàng quá lời rồi, đừng nói ta đã liên minh với Ngu Quốc, cho dù thành trì biên giới mất đi, ngày sau có thể cướp về, nhưng một màn thái tử mưu phản, bỏ lỡ sẽ tiếc nuối cả đời." Kỳ Vương vẫn ung dung nhìn Gia Ninh Đế ho không ngừng, cùng Hàn Diệp ngây ngốc bên cạnh, tiếp tục nói, "Phụ hoàng, người phải biết rằng, nếu ta tiếp tục trấn giữ biên cương, vậy Đại Tĩnh Quốc có cường thịnh cũng sẽ không thuộc về ta, nhưng hôm nay, Đại Tĩnh Quốc nhỏ bé yếu ớt, lại do ta làm chủ. Sau này ta có thể chăm lo việc nước, khiến Đại Tĩnh Quốc lớn mạnh. Chỉ tiếc, người không thể nhìn thấy ngày đó rồi."
"Ha... Xem ra ngươi định sát phụ thí quân*?" Gia Ninh Đế rốt cuộc cũng ngừng ho, nhưng trán đầy mồ hôi, khăn lụa vàng trong tay có thể nhìn thấy vết máu mờ nhạt, Cơ Phát thấy vậy, mày nhíu chặt.
*Sát phụ: giết cha. Thí quân: hành thích hoàng thượng
"Phụ hoàng nói gì vậy, hành động vĩ đại như sát phụ thí quân đương nhiên là do thái tử điện hạ của chúng ta làm rồi, mà bổn vương ngàn dặm cứu giá, chỉ tiếc chậm trễ một bước, nhìn thấy người chết trong tay thái tử, bổn vương và các tướng sĩ căm phẫn, giết chết loạn thần tặc tử ngay tại trận. Hiện tại người ngoại trừ nhi thần và thái tử, cũng chỉ có ngũ đệ thất đệ, hai đứa nhóc chưa đủ khôn lớn, người nói xem... Thiên hạ này không giao cho nhi thần, còn có thể giao cho ai đây?"
"Ngươi chưa có lệnh đã mang binh vào cung, vốn có ý muốn tạo phản, trẫm và thái tử bị giết ngay trong đêm, ngươi cảm thấy Phiên Vương và triều thần sẽ phục ngươi sao?" Ngữ khí của Gia Ninh Đế dần yếu ớt.
"Không phục thì lại làm sao?" Kỳ Vương mỉm cười, cúi người nhìn Gia Ninh Đế, "Ta mang binh về kinh cứu giá, Ngu Quốc thừa loạn khởi binh, chiến sự biên cương cấp bách, người nói xem, Đại Tĩnh Quốc không phải cần một hoàng tử đức cao vọng trọng nhận mệnh lúc lâm nguy, kế thừa ngôi vị hoàng đế, mới có thể ổn định lòng quân sao? Sau đó ta sẽ ngự giá thân chinh, Ngu Quốc đánh với ta mấy trận sẽ lui binh, lúc đó với công trạng trên người, cứu Đại Tĩnh thoát khỏi nguy nan, thử hỏi cả hoàng tộc còn ai có tư cách trở thành vua của Đại Tĩnh hơn ta?"
"Ha ha ha... Nghe xem... Lời nói ngu xuẩn này sợ là đứa nhỏ ba tuổi nghe xong cũng bật cười... Nếu ngươi đăng cơ, vậy Đại Tĩnh ta mới là vận số đã tận..." Gia Ninh Đế lắc đầu cười, lại bắt đầu ho. Cơ Phát thấy dáng vẻ này, không khỏi cau mày, có chút đăm chiêu.
"Hừ." Kỳ Vương đứng dậy, khẽ cười một tiếng. "Phụ hoàng nói sao cũng được, dù sao người cũng không qua khỏi đêm nay, muốn mắng cứ mắng. Chỉ trách người rõ ràng có ý truyền ngôi cho Hàn Diệp, lại cho ta nhiều hy vọng, khiến ta tin rằng chỉ cần người nhìn thấy công lao của ta, sẽ truyền ngôi cho ta, kết quả thì sao? Bất luận ta cố gắng thế nào, người cũng chưa từng muốn đổi ngôi thái tử, trong mắt người ta cũng là một công cụ giúp Hàn Diệp rèn luyện, khổ tâm đời này của ta biến thành trò cười, cuối cùng cũng chỉ để may giá y cho người khác*!"
*May giá y (áo cưới) cho người khác: bản thân cố gắng nhưng không có kết quả gì, ngược lại được lợi cho người khác
Gia Ninh Đế cười khổ, "Đúng là gỗ mục không thể khắc mà... Đây đều là lời Cơ Phát nói với ngươi?" Quay sang nhìn Cơ Phát. "Cơ Phát, ngươi vào cung từ năm mười ba tuổi, đến giờ cũng đã được tám năm, dù biết ngươi thân phận khác thường, nhưng niệm tình ngươi còn nhỏ lại có tài, trẫm mới để ngươi theo thái tử đọc sách, cho dù ngươi bị giam trong ngục, trẫm cũng tận lực sắp xếp bảo vệ ngươi chu toàn, vốn mong một ngày nào đó ngươi có thể cải tà quy chính... Không ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn... Ly gián phụ tử, quả nhiên, sói của Ngu Quốc không quen được nuôi trong nhà..."
"Bệ hạ nói sai rồi, Cơ Phát chỉ là một thư sinh không hơn không kém, gánh không nổi hậu ái của người. Ta chưa bao giờ ly gián tình cảm phụ tử của người, mà là do người ngờ vực vô căn cứ, cố chấp bất công."
"Được... Được lắm..." Gia Ninh Đế suy yếu chống đỡ mép giường, thở dài, "Không ngờ lại có ngày Tả tướng và Hữu tướng liên thủ với nhau."
"Bệ hạ lại sai rồi." Cơ Phát không biểu cảm cắt ngang, "Hữu tướng vẫn luôn một lòng phò trợ thái tử, cũng không biết thân phận thật của ta, con trai Cơ Phát sớm đã chết yểu, tứ di nương sợ không có con nối dòng sẽ bị từ, liền đến Dục Thiện Đường tìm một đứa trẻ xấp xỉ để giả mạo, mà ta, chính là đứa trẻ đó. Hiện giờ trong kinh thành chỉ có binh trong phủ Hữu tướng có thể ra ngoài cầu viện, cứu người và thái tử, đáng tiếc, tối nay đều bị thái tử điện hạ phái đi giám sát phủ Tả tướng cả rồi."
Hàn Diệp nhìn Cơ Phát, đầu nổ tung, người trước mặt trở nên vừa quen thuộc vừa xa lạ... Cứ như chưa từng quen biết, thậm chí cả tên, cũng là giả.
"Được rồi, đừng nhiều lời, đã đến lúc tiễn hoàng thượng và thái tử lên đường rồi." Kỳ Vương thúc giục, đưa trường kiếm trong tay cho Cơ Phát, "Không phải ngươi vẫn luôn muốn báo thù chịu nhục trong hậu cung mấy năm qua sao, làm đi, nhớ tiễn cả thái tử theo cùng."
Cơ Phát cầm kiếm, chậm rãi đặt lên cổ Gia Ninh Đế, vẫn cảnh giác quan sát xung quanh.
Đột nhiên cung nữ nằm trên mặt đất lao đến, đánh văng trường kiếm trong tay Cơ Phát, không biết Gia Ninh Đế đã kích hoạt cơ quan gì, cả vạc giường nháy mắt rơi xuống, cung nữ kia một tay túm lấy Hàn Diệp, nhảy vào mật thất dưới gầm giường cùng Gia Ninh Đế, còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, cửa đá của mật thất đã đóng chặt lại.
Trong nháy mắt cửa đá đóng lại, Hàn Diệp tựa hồ thấy đôi mày vẫn luôn nhíu chặt của Cơ Phát giãn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.