Từ Tấn uống giải dược Trường Tô đưa cho, chưa đến một chén trà đã hạ sốt, không khỏi khen ngợi, "Trường Tô, y thuật ngươi đúng là cao thâm, đều nói Hạc Đỉnh Hồng này không thể giải được, không ngờ ngươi lại có thể nghiên cứu tạo ra giải dược."
Trương Tô ngại ngùng cười, "Điện hạ khen nhầm rồi, giải dược này chỉ có tác dụng với điện hạ, người thường mà uống phải Hạc Đỉnh Hồng sẽ lập tức mất mạng, căn bản không kịp dùng giải dược. Nhưng không biết thể chất bách độc bất xâm này của người là thiên phú dị bẩm hay tu tập có được?"
"Bổn vương cũng mới biết mình có khả năng này." Từ Tấn quay đầu hỏi Triệu ma ma đứng bên cạnh, "Ma ma, bổn vương từ nhỏ đã bách độc bất xâm rồi sao?"
Triệu ma ma cũng nghi hoặc, ôn nhu đáp: "Theo nô tỳ biết, điện hạ chưa từng trúng độc, đương nhiên cũng không biết thể chất này có phải trời sinh hay không."
Trường Tô bắt mạch cho Từ Tấn lần nữa, hỏi Triệu ma ma, "Điện hạ được ma ma chăm sóc từ nhỏ sao?"
"Đúng vậy."
"Nghe nói hơn mười năm trước trong cung Ngu Quốc có một trận đậu mùa, lúc ấy các hoàng tử trong Hoàng Tử Viện không có ai may mắn tránh khỏi, không biết ma ma có nhớ bệnh trạng của điện hạ lúc đó có gì bất đồng với các hoàng tử khác không?"
Triệu ma ma sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia bối rối, liền khôi phục lại như thường, đáp: "Thái y thứ lỗi, thời gian đã lâu, lão thân không nhớ rõ."
"Hóa ra bổn vương còn bị đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-co-diep-tan-tam-tan-tam-sinh-kiep/1083755/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.