Lần đầu tiên Diệp An rất cảm ơn cơn bão tuyết.
Tuyết rơi cả ngày lẫn đêm, trần phòng xe bị bao phủ, trước cửa xe cũng bị lấp kín. Cộng thêm trước kia cậu không có đủ vật liệu nên chỉ sửa được thùng xe, đầu xe vẫn trong trạng thái rách nát, nhìn từ bên ngoài, tuyệt đối không nghĩ được bên trong lại có người.
Tiếng chó sủa và tiếng động cơ càng lúc càng gần, Diệp An nhanh chóng tắt bếp lò, chặn hai cục đá trước cửa, nắm chặt cành cây phòng thân, im lặng dựa đằng sau cửa.
Xuyên qua khe hở kim loại, cậu căng thẳng nhìn bên ngoài, cố gắng hạ thấp hơi thở, không dám phát ra âm thanh gì, mong mỏi người tới chỉ ghé qua, sẽ không phát hiện ra mình.
Hành động như vậy trong đêm tuyết, còn ngược gió đạp tuyết tiến sâu vào trong đồng tuyết, khả năng cao chỉ có thể là thợ săn.
Từng suýt phải bỏ mạng, Diệp An không hề muốn đối mặt với bọn họ. Nhưng cậu cũng biết, dựa vào tình hình trước mắt, bản thân không còn quyền lựa chọn nữa. Cơ hội giữ mạng duy nhất chính là trông mong người đến có mục tiêu khác, sẽ không dừng lại trên đường, càng không để ý đến chỗ trú ẩn đơn sơ này.
Chó săn phóng đến quanh phòng xe, dương như bị mất manh mối, bắt đầu đi vòng khắp nơi, điên cuồng sủa.
"A Thắng, xuống nhìn thử." Thiên Giai ngồi trong xe, vốn tâm trạng đã không tốt, thấy biểu hiện này của chó săn, đột nhiên sinh lòng bất mãn và cáu gắt, trong lòng như bốc lên một ngọn lửa, ả muốn giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-an/1062055/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.