Chỉ một tiếng đồng hồ sau.
Trong dinh thự của nhà họ Giang.
Mười bộ Tiêu Dao Hoàn, mười bộ Nghịch Nhan Thủy, mười bộ Mỹ Dung Sương, đã xuất hiện trước mắt của Dương Văn Tuệ.
“Văn Văn, nể tình cô rất chuyên tâm phục vụ tôi, bộ Mỹ Dung Sương này tặng cho cô.”
Dương Văn Tuệ là chủ mẫu một nhà, còn không hiểu tâm tư của Văn Văn.
Văn Văn lập tức kích động đến mức quỳ xuống đất.
“Cảm ơn bà Giang.”
Sau đó, Dương Văn Tuệ cho Văn Văn lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Văn Tuệ.
“Tên nhóc này vì muốn nịnh bợ mình nên cũng rất dụng tâm ha.”
“Nhưng nói đi phải nói lại, chung quy ngươi cũng không có nền tảng gì."
“Nể mặt tâm ý này, tôi cho cậu và Thục Giai có một hồi ức tình yêu, vậy là đủ rồi. Nhưng cũng chỉ tới đây mà thôi.”
Bà ta hơi khựng lại.
“Có sản phẩm như vậy sẽ thu hút một số thế lực cường đại dòm ngó, Thục Giai khó tránh sẽ gặp nguy hiểm.”
Trong đôi mắt của Dương Văn Tuệ mang ánh sáng kiên quyết.
Bà ta ấn một thứ giống nút trên điều khiển ô tô.
Chẳng mấy chốc.
Một bóng dáng như bóng ảnh xuất hiện trước mặt Dương Văn Tuệ.
“U Ảnh tiên sinh, phiền ông âm thầm bảo vệ con gái tôi một chút.”
“Nếu cái tên nhóc Diệp Đông kia cũng gặp nguy hiểm, trong tình huống cậu ta biết tiến lùi thì giữ lại một mạng cho cậu ta.”
“Nhưng cũng chỉ cần giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vuong-o-re/2286602/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.