Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266
Chương sau
Lúc Diệp Đông nhận điện thoại cũng không né tránh Hộ Liệt. Hộ Liệt là võ giả, dĩ nhiên có thể nghe rõ. Sinh nhật của một dì người làm trong tiệm của mẹ Diệp Đông. Đặt quán ăn cũng chỉ là một quán bình dân. Điều này chứng tỏ dì giúp việc này có thân phận rất bình thường. Thế mà một sự tồn tại như Diệp Đông lại không từ chối tham gia. Đủ để thấy Diệp Đông là người sống có tình có nghĩa. Hộ Liệt vừa rung động vừa trầm mặc trong lòng. Diệp Đông nhìn Hộ Liệt. “Lần sau tôi lại tới.” Hộ Liệt đáp xuất phát từ sự kính trọng trong lòng: “Vâng, ngài Sở.” “Tôi cho người đưa ngài đi.” Diệp Đông cũng không từ chối, dứt khoát đồng ý. Họ bước ra khỏi căn phòng. Thời điểm Diệp Đông và Hộ Liệt đang ở trong phòng. Đám người Hộ Cương và Hộ Kiệt vẫn cung kính đứng chờ ở bên ngoài. Thậm chí bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế hơi khom người. Dĩ nhiên đây là sự thể hiện cảm xúc mất tự nhiên. Nhìn Diệp Đông và Hộ Liệt đi ra, bọn họ rùng mình càng thêm cực kỳ kính sợ. “Hộ Cương, lập tức sắp xếp một chiếc trực thăng, hai chúng ta sẽ tự tiễn ngài Sở trở về.” Hộ Liệt nhanh chóng an bài. Đám người Hộ Cương hơi sững sờ. Gia chủ dẫn theo khách nhân tôn quý đến nhà một chuyến, chẳng lẽ chỉ để nhìn một thanh Đoạn Kiếm rồi lập tức rời đi? Bọn họ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón Diệp Đông thật chu đáo… Nhưng dĩ nhiên họ không thể thắc mắc về cách sắp xếp của Hộ Liệt ngay lúc này. Hộ Cương làm việc rất nhanh chóng, ngay lập tức đã sắp xếp xong xuôi. Diệp Đông nói: “Hộ Liệt, các ông không cần đi theo, mình tôi trở về cùng phi công là được.” Hộ Liệt thật lòng muốn tự mình đưa Diệp Đông về. Chỉ có như vậy, mới có thể bày tỏ được sự kính trọng của ông ta. Thế nhưng Diệp Đông là tông sư. Lời của tông sư không thể thay đổi. “Vâng, ngài Sở!” Hộ Liệt nói. Ngay sau đó. Đoàn người đi về phía khu vực gần lối vào cổng. Trực thăng sẽ đáp xuống ở đó đón Diệp Đông. Lâm Điềm Điềm vẫn còn quỳ gối trước cửa. Đúng một tiếng đồng hồ. Đột nhiên. Cuối cùng cô ta cũng thấy được Diệp Đông trong đoàn người đi tới cổng. “Diệp Đông, tôi sai rồi! Xin cậu cho tôi thêm một cơ hội!” “Tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu.” Lúc này trong lòng Lâm Điềm Điềm đã hiểu được Diệp Đông là ngọn núi cao vời vợi, tự biết anh là người mình không thể với tới. Diệp Đông nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không cần!” Trong lòng Lâm Điềm Điềm cực kỳ cay đắng. Cô ta đã chủ động muốn làm trâu làm ngựa cho Diệp Đông, vậy mà anh chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái. Buồn cười lúc trước, lần đầu tiên cô ta gặp Diệp Đông còn muốn giẫm đạp anh… Lại không biết, sợ rằng từ đầu đến cuối cô ta chỉ là một hạt bụi nhỏ trong mắt Diệp Đông mà thôi. Lâm Điềm Điềm hốt hoảng lấy lại tinh thần. “Diệp Đông, cậu nể mặt chúng ta là bạn học cũ mà nói giúp tôi vài câu! Để cậu cả nhà họ Hộ vẫn lấy tôi, để tôi được làm mợ chủ.” “Coi như tôi cầu xin cậu mà…” Cốp, cốp, cốp! Lâm Điềm Điềm thật sự dập đầu trên mặt đất. Lâm Điềm Điềm đã không còn bất kỳ sự kiêu ngạo nào khi ở trước mặt Diệp Đông. Bây giờ cô ta chỉ muốn tìm một người đàn ông có tiền, có thế và địa vị để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, đây cũng là kết cục tốt nhất. Cho nên cô ta nghĩ dù có phải quỳ xuống, dập đầu trước Diệp Đông cũng không có gì đáng xấu hổ… Phải công nhận rằng Lâm Điềm Điềm thật sự rất vô liêm sỉ, không có tự trọng. Diệp Đông cũng mặc kệ cô ta. Nhưng Hộ Kiệt lại hơi lo âu. Anh ta đã thấy rõ nhân phẩm của Lâm Điềm Điềm. “Ngài Sở, tôi…” Hộ Kiệt thấp thỏm bất an. Diệp Đông nói: “Tôi không quan tâm chuyện của hai người.” “Cô ta không có quan hệ gì với tôi cả.” Nghe Diệp Đông nói vậy, Hộ Kiệt lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ngài Sở.” Diệp Đông nhìn Lâm Điềm Điềm: “Lâm Điềm Điềm, nếu lần sau cô còn dám vô lễ với tôi, tôi không ngại đánh cô tàn phế đâu.” Lâm Điềm Điềm đã hiểu địa vị của Diệp Đông cao đến chừng nào, lời này chắc chắc không phải nói đùa. Lần này, Diệp Đông tha cho cô ta e là thật sự nể chút tình cảm bạn học còn sót lại. Hoặc là chút đền bù cuối cùng cho cô ta vì ban đầu anh đã từ chối cô ta ngay trước mặt mọi người. Cũng có thể là do trong mắt Diệp Đông, cô ta chỉ là một hạt bụi vốn không đáng để trả thù. Trái tim của cô ta thắt lại, cực kỳ sợ hãi đáp: “Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi…” Cuối cùng trong lòng cô ta không hề sinh ra oán hận nào với Diệp Đông, chỉ còn lại nỗi mất mát và hối hận vô biên. Phạch, phạch, phạch! Chiếc trực thăng từ xa bay đến. Ngay sau đó hạ cánh xuống. Đám người Hộ Liệt, Hộ Cương và Hộ Kiệt nhanh chóng bê cầu thang lên máy bay đến bên cạnh trực thăng. Đến mức ánh mắt phi công trực thăng thoáng hiện vẻ run sợ. Anh ta là phi công trực thăng duy nhất của gia tộc, ngày thường những người được anh đưa đi đón về đều là những vị khách tôn quý nhất. Nhưng ngay cả những vị khách tôn quý nhất trước đây cũng chưa từng được hưởng sự đối đãi này. Được đích thân những người đứng đầu gia tộc bê cầu thang lên máy bay cho. Hơn nữa, gia chủ Hộ Liệt chỉ có thể nhảy lò cò bằng một chân cũng muốn tự mình đi bê. Cộp, cộp, cộp! Tiếng bước chân của Diệp Đông vang lên, đi tới chỗ cầu thang lên máy bay. Khi đến trước cầu thang. Diệp Đông dừng lại. Đám người Hộ Liệt chợt thót tim, chẳng lẽ có gì không ổn à? “Ừ, cây lựu kia có mấy quả sắp chín. Tôi hái mấy quả nhé!” “Tiện thể bỏ mấy quả lựu hư đi…” Diệp Đông nhẹ nhàng nói. Ngay sau đó, Diệp Đông đột nhiên chuyển động thân ảnh. Động tác mau lẹ. Xê dịch né tránh. Chẳng mấy chốc, Diệp Đông đã tới trước cây lựu. Bùm! Bùm! Bùm! Diệp Đông tung ra ba quyền. Ba quả lựu trong số đó lập tức nổ tung. Thậm chí trực tiếp vỡ tan thành nhiều mảnh. Ngay sau đó. Diệp Đông hái một quả lựu đỏ đã bị nứt toạc. Anh xoay người, nhanh chóng bước lên cầu thang, tiến vào bên trong trực thăng. Người nhà họ Hộ đều trợn mắt há mồm. Một sự tồn tại tôn quý như Diệp Đông lại có sở thích nho nhỏ hái lựu để ăn? “Đi thôi!” Diệp Đông nói với phi công trực thăng. Ngay sau đó. Trực thăng khởi động rời khỏi nhà họ Hộ. Mà hai người Hộ Liệt và Hộ Cương đứng ngây người thật lâu, lúc này mới hoàn hồn. Đột nhiên. Hai người họ quay người về hướng trực thăng của Diệp Đông rời đi rồi quỳ rạp xuống mặt đất. Cho đến khi trực thăng của Diệp Đông biến mất trên bầu trời. Bấy giờ hai người họ mới đứng dậy. Lúc này, các vị lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Hộ đều lộ rõ vẻ khó hiểu trên mặt. “Hộ Kiệt, có phải con cảm thấy rất khó hiểu đúng không?” Hộ Liệt chủ động lên tiếng. Hộ Kiệt gật đầu nói: “Không giấu gì ba, con thật sự rất khó hiểu.” Hộ Liệt khẽ gật đầu. “Thật ra cái chân và cái tay này của ba là do ngài Sở đánh gãy…” Hộ Liệt trả lời câu hỏi mà trước đó tất cả mọi người nhà họ đều thắc mắc. Mãi đến bây giờ Hộ Liệt mới trả lời. Vừa nghe đến đây, tất cả bọn họ, kể cả Hộ Cương cũng ngây người.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266
Chương sau