Chương trước
Chương sau
Edit Hương Hương
Mồng một đầu năm, là thời điểm mọi người trong thôn tới cửa các nhà. Bởi vì hiện tại Tần Tình Tình nhấc lên quan hệ với quan gia, tương lai có thể sẽ trở thành quan gia phu nhân, cho nên mọi người tới cửa Tần gia có thể nói là nối liền không dứt. Tần Tình Tình cũng không có cố ý giấu giếm tin tức, nên chỉ trong thời gian ngắn, người trong thôn đều biết Viên Vinh Cẩn đã trở lại, nên người tới thăm càng ngày càng nhiều. Nếu như Viên Vinh Cẩn còn chưa có về nhà, đám đàn ông bởi vì tị hiềm cũng sẽ không tới thăm. Hiện tại chủ nhà đã về, mọi người tự nhiên tìm được lý do tới thăm lôi kéo làm quen, đều rối rít tới cửa.
Viên Vinh Cẩn tuy nói đã trở lại, nhưng chủ yếu là muốn được ở cùng người trong nhà lâu một chút. Đối với những người ngoài kia, tự hiên sẽ không có nhiều kiên nhẫn. Huống hồ, hiện tại hắn mặc một thân y phục giống như khôi giáp, kếp hợp với khuôn mặt đầy râu quai nón,, cộng thêm trên người mang theo sát khi từ trên chiến trường trở lại, chỉ cần một ánh mắt cũng làm cho người chung quanh hoàn toàn đàng hoàng. Có hình tượng như vậy dùng rất tốt. Mọi người thấy dáng vẻ này của Viên Vinh Cẩn đều chúc mừng, tùy tiện đưa đẩy nói mấy câu xong đều rời đi, bằng không biến khéo thành vụng chẳng phải là hỏng chuyện.
Lúc Viên Vinh Cẩn không kiên nhẫn tống cổ những người này, hai tiểu bao tử cũng đang bàn bạc làm sao để đuổi hắn. Tuy Tần Tình nói cho bọn chúng biết đó là cha bọn chúng, nhưng chuyện có chấp nhận hay không đó là chuyện của bọn chúng. Trước không nói tới chuyện vừa thấy mặt cha đã bị doạ khóc có bao nhiêu mất mặt, chỉ riêng chuyện hôm nay là năm mới nhưng cha lại không cho tiền mừng tuổi hai đứa nhỏ, chuyện này khiến cho hai đứa nhỏ rất không hài lòng.
Đừng nhìn hai đứa nhỏ này giờ mới hơn một tuổi, nhưng ngày thường đầu óc rất cơ trí. Bình thường Đường Đường miệng cực kỳ ngọt, dụ dỗ mọi người hận không thể quay xung quanh nàng. Nhất là tiểu tử Thạch đầu kia, lúc nào cũng thích đi theo phía sau làm cái đuôi của nàng. Còn Thần Hi tuy bình thường khuôn mặt lạnh lùng không nói nhiều, nhưng hắn từ nhỏ đã đi theo Viên Vinh Dịch nhận biết chữ, cũng biết hắn cực thông minh.
Bình thường hai đứa nhỏ có hành động gì, đều là Thần Hi ra chủ ý, mà Đường Đường phụ trách hành động. Đối với việc muội muội đấu tranh anh dũng, Thần Hi tỏ ra không hề áp lực. Giữa trưa, Viên Vinh Cẩn rốt cuộc đuổi được hết mọi người đi, chuẩn bị cùng hai đứa nhỏ tiếp xúc thật tốt, kế hoạch bắt đầu.
"Ngươi thật sự là phụ thân chúng ta sao?". Đường Đường vẻ mặt ngây thơ đi tới trước mặt Viên Vinh Cẩn, cái đầu nghiêng về một bên dáng vẻ khả ái. Nhưng trong mắt vẫn có chút sợ hãi, cách Viên Vinh Cẩn rất xa, phảng phất nếu thấy cái gì không thích hợp liền có thể nhanh chóng chạy trốn.
"Đương nhiên". Viên Vinh Cẩn nghĩ đi tới bế Đường Đường, không ngờ Đường Đường khẩn trương lui lại mấy bước.
"Ngươi không cần tới đây, ta sẽ sợ". Đường Đường nhỏ giọng nói.
Thấy nàng nhà vậy, trái tim Viên Vinh Cẩn mềm nhũn, đây là khuê nữ của mình sao? Mềm mại, thật sự là quá đáng yêu. Nhìn thấy nàng sợ như vậy, hẳn là do dáng vẻ bây giờ của mình doạ tới nàng rồi. Xem ra hắn phải suy nghĩ xem có nên cạo râu trên mặt đi không. Viên Vinh Cẩn sờ sờ râu trên mặt, ánh mắt hìn nhìn khắp nơi, bỗng nhiên phát hiện biểu tình của Thần Hi ở phụ cận.
Tuy Tần Hi nhìn như nghiêm trang đọc sách, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn nhìn bên này đã bán đứng hắn. Nhìn hai đứa nhỏ trao đổi ánh mắt tự cho là không ai thấy, Viên Vinh Cẩn còn cái gì không hiểu. Đây chính là do tiểu tử thúi này xúi, nếu không phải hắn nói,, sao khuê nữ bảo bối của mình sẽ không nhận mình, hẳn là đã sớm ghé vào trên người mình gọi mình một tiếng phụ thân.
Kết quả là, Viên Vinh Cẩn đi tới chỗ Thần Hi: "Tiểu tử thúi, mấy lời hồi nãy là ngươi dạy muội muội ngươi nói".
Giọng điệu này cùng vừa nãy dụ dỗ Đường Đường quả thực là lệch trời cách đất. Không đợi Thần Hi trả lời, Đường Đường đột nhiên lao tới, thoáng cái vọt tới trước mặt Thần Hi, trong mắt nén lệ, thanh âm có chút dồn dập nói: "Thúc thúc xấu, không cho ngươi khi dễ ca ca".
Xấu... Thúc thúc xấu? Đây là đang nói mình sao? Viên Vinh Cẩn ở trên chiến trường giết người không cũng nương tay, gặp được bất kỳ khó khăn nào cũng không sợ hãi, lúc này cũng có chút không chịu được đả kích. Khuê nữ mềm mại đáng yêu của mình nói mình là thúc thúc xấu, nhất định là bị người ta dạy xấu, tiểu tử thúi trước mắt này nhìn rất khả nghi.
Thần Hi ở phía sau vỗ vỗ vai nhỏ của Đường Đường, đối với nàng nhẹ giọng nói: "Đường Đường, ngươi yên tâm, vị thúc thúc này sẽ không làm gì ta".
Hai chữ "Thúc thúc" cắn phá lệ rõ ràng, hơn nữa còn lấy ánh mắt nhỏ khiêu khích nhìn Viên Vinh Cẩn.
Làm cha ngươi, ta còn không trị được ngươi. Nói thật.... Thật đúng là trị không được.
Nhìn Đường Đường ở phía trước mắt to ngập nước, Viên Vinh Cẩn cho dù có chiêu gì cũng không sử dụng được. Thôi, cuộc sống sau này còn dài, luôn luôn có cơ hội xử lý tiểu tử thúi này, hiện tại quan trọng nhất chính là dụ dỗ nữ nhi của mình thật tốt. Nhưng mà Viên Vinh Cẩn hắn biết văn biết võ, ra trận giết địch mọi thứ đều biết, nhưng đối với việc dụ dỗ khuê nữ của mình thật sự không am hiểu. Ngay vào lúc này, Tần Tình Tình đi vào gọi mọi người chuẩn bị ăn cơm.
Đường Đường hít hít cái mũi, lập tức bổ hào vào trong lòng Tần Tình Tình, cực kỳ ủy khuất nói: "Nương, vị thúc thúc này hung dữ với ca ca, còn trừng ta, Đường Đường thật sợ hãi. Nương, chúng ta đem quái thúc thúc này đuổi ra ngoài được không, Đường Đường không thích hắn".
Thanh âm Đường Đường run run, người không biết còn tưởng rằng nàng ủy khuất rất lớn, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể gạt được người mẹ ruột Tần Tình Tình này.
"Đường Đường, đây không phải quái thúc thúc, đây là cha ngươi". Tần Tình Tình chính thức giới thiệu.
Đường Đường thấy Tần Tình Tình không đứng về phía mình, vội vàng đem cả người mình hướng trong lòng Tần Tình Tình cọ cọ, không hề chướng ngại làm nũng dễ thương: "Nhưng mà cha trong tưởng tượng của Đường Đườg không phải như vậy, trên mặt cha Đường Đường không có nhiều lông như vậy".
Ngạch... Lông? Ở trên mặt? Viên Vinh Cẩn cảm thấy cả người mình đều không ổn. Tuy trong lòng hắn biết, khuê nữ mình đây là đang đùa giỡn tính tình với mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bị tổn thương. Hắn để râu chính là muốn để mình trông lớn tuổi một chút, trước mặt người ngoài làm gì cũng tiện hơn, nhìn có vẻ chững chạc hơn.
Ngoài ra, với dáng vẻ này của hắn có thể cách xa một đám nữ nhân nhàm chán. Khi còn bé, bởi vì khuôn mặt này mà hắn bị ăn không ít đậu hủ. Nhưng hiện tại nghe khuê nữ nói như vậy, xem ra bản thân cần phải dùng tới sắc dụ. Viên Vi Dịch quyết định chủ ý, nói làm liền làm, trực tiếp đi làm công tác vệ sinh.
A? Người đi đâu rồi? Đường Đường vừa rồi chỉ dụi dụi con mắt, kết quả không thấy Viên Vinh Cẩn, cả người cũng thấy bối rối.
Tần Tình Tình cảm thấy rất là buồn cười, không khỏi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường: "Vừa nãy không phải không cho quái thúc thúc ở nhà sao, tạo sao người vừa đi lại bắt đầu bối rối, tiểu tử khẩu thị tâm phi".
Đường Đường bị TầnTình Tình nói trúng nên ngượng ngùng, có chút nhăn nhó nói: "Ai bảo hắn lâu như vậy mới trở về, trở về cũng không mang theo lễ vật cho Đường Đường".
"Ta hiểu, không mang lễ vật mới là trọng điểm đúng không?".
Tần Tình Tình nhìn hai tiểu gia hoả Đường Đường và Thần Hi đứng đó xoắn xuýt. Miệng nói không để bụng, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh xem khi nào Viên Vinh Cẩn trở về.
"Được rồi, nhìn cái cổ không được tự nhiên của các ngươi, đều sắp biến thành hòn vọng phụ rồi". Tần Tình Tình ở bên cạnh trêu ghẹo hai người. Nhưng nói thật, nàng cũng rất tò mò dáng vẻ Viên Vinh Cẩn dưới bộ râu kia.
Hai tiểu gia hoả lập tức không thuận theo, Thần Hi cũng không thèm để ý bảo trì hình tượng tiểu đại nhân lãnh khốc của mình, nhào tới trong lòng Tần Tình Tình làm nũng. Đợi khi Viên Vinh Cẩn lần nữa vào nhà,, hương hương, nhìn thấy chính là hình ảnh này. Hai bánh bao mềm mại ỷ lại trong ngực một nữ nhân, ba người đùa giỡn với nhau vô cùng ấm áp.
Thần Hi đầu tiên phát hiện có người tới, tính cảnh giác như vậy làm Viên Vinh Cẩn không khỏi tán thưởng một tiếng, không hổ là nhi tử của mình. Tần Tình Tình nhận ra thân mình Thần Hi cứng đờ sau cũng hướng cửa nhìn lại, cả người cũng sững sờ.
Chỉ có Đường Đường có phản ứng đầu tiên, nhảy nhót chạy tới, ngẩng lên đầu nhỏ có chút ngượng ngùng hỏi: "Thúc thúc, ngươi là phụ thân của ta sao?".
Viên Vinh Cẩn thay một thân xiêm y khác, một thân y phục màu lam tôn lên khí chất và vóc người hắn. Sau khi cạo râu, lộ ra gương mặt của mình, khuôn mặt trắng nõn, cái cằm giống như đao gọt, ánh mắt thâm thúy, trên người tản ra hơi thở cao lãnh không cho phép ai xâm phạm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.