"Hòa Hòa, chúng ta chia tay đi." Lý Tĩnh hướng Điền Hòa Hòa nói.
"Vì cái gì? Chúng ta không phải đang tốt sao?" Điền Hòa Hòa giống như sét đánh ngang tai, nàng bị Lý Tĩnh đề nghị chia tay mà không hề dự báo trước.
"Chị cảm thấy chúng ta không thích hợp, vẫn nên tách ra đi." Lý Tĩnh nói lại lần nữa, hiển nhiên nàng đã hạ quyết tâm muốn chia tay, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh.
"Chỗ nào không thích hợp, không phải đều tốt sao?" Rõ ràng Điền Hòa Hòa còn chưa ý thức được vấn đề là gì.
"Nghe thật xấu hổ, nhưng cá nhân chị vẫn tương đối để ý đến chuyện kia, cùng em bên nhau hai năm, nói thật, không có một lần chân chính được thoải mái. Chị cho là em có thể từ từ học được, nhưng hiển nhiên là không được, chị không hy vọng chị cùng bạn gái của mình sinh hoạt ở bên nhau mà lại như bạn cùng phòng." Lý Tĩnh rất bình tĩnh nói. Nàng yêu cầu chính là có thể hỗ trợ lẫn nhau, mỗi lần đều là Điền Hòa Hòa thoải mái tới, còn chính mình lại là dục cầu bất mãn, ngày càng nhiều, Lý Tĩnh cũng không muốn làm nữa, sinh hoạt thì giống như bạn cùng phòng, thời gian lâu dần, cảm giác cũng phai nhạt, hiển nhiên không còn tiếp tục nữa.
"Nếu chỉ là vấn đề ở phương diện này, em có thể học mà, trước tiên không cần chia tay có được không?" Điền Hòa Hòa là người rất coi trọng tình cảm, cực lực hèn mọn muốn cứu chữa, hai năm cảm tình, nàng vẫn nuối tiếc chia tay, nhưng cũng không đề cập đến vấn đề nguyên tắc, nàng cảm thấy vấn đề này còn không quá nghiêm trọng, ít nhất còn chưa nghiêm trọng đến nỗi phải chia tay. Thật ra trước đây nàng cũng biết hai người sống chung sinh hoạt không hài hòa, Điền Hòa Hòa cũng không phải người quá để ý đến vấn đề này, nàng cho rằng Lý Tĩnh cũng không thèm để ý, ai biết được, Lý Tĩnh vì vậy mà muốn chia tay mình.
"Không cần, chị đã tìm được người phù hợp ở phương diện này." Lý Tĩnh nói ra cũng không thấy chính mình sai, duy nhất sai, chính là không có sớm nói chia tay từ trước.
Điền Hòa Hòa nghe vậy không khỏi trợn to mắt nhìn Lý Tĩnh, người mình thích hai năm, đột nhiên trở nên xa lạ.
"Chị ngoại tình?" Điền Hòa Hòa không thể tin tưởng hỏi.
"Tùy em nói như thế nào, chúng ta cứ như vậy mà kết thúc đi." Lý Tĩnh như cũ bình tĩnh nói.
"Sao lại có thể như vậy?" Điền Hòa Hòa nhịn không được mà khóc thành tiếng.
"Xem như chị rất xin lỗi em, em cho chị địa chỉ, chị đóng gói lại đồ vật của em." Lý Tĩnh nói, bạn gái mới của cô muốn dọn vào.
"Chị sao lại có thể như vậy?" Điền Hòa Hòa nhịn không được hỏi lại lần nữa, chỉ tại vì mình không giỏi chuyện giường chiếu thôi sao?
"Hợp thì bên nhau, không hợp thì chia tay, chúng ta dễ hợp dễ tan." Lý Tĩnh rõ ràng không muốn tiếp tục cùng Điền Hòa Hòa dây dưa nữa, đứng dậy tính tiền, rồi đi.
Lý Tĩnh là bác sĩ khoa ngoại, là một người trời sinh rất lý tính, từng là một Lý Tĩnh bình tĩnh lý trí ưu tú, mọi tính chất đều đặc biệt hấp dẫn Điền Hòa Hòa, giờ phút này Điền Hòa Hòa mới cảm thấy người phụ nữ này lúc trở mặt thì lại lạnh lùng vô tình. Không nghi ngờ gì nữa, Lý Tĩnh đối với mình không còn lưu luyến, cảm xúc bị tổn thương thật sâu làm Điền Hòa Hòa òa khóc nức nở.
Lúc này, quán bar đã không còn nhiều người, Hà Viện Viện không ngờ tới bản thân vậy mà lại thấy một tuồng chia tay, hơn nữa còn là người mình quen biết. Nàng biết Lý Tĩnh, tuy không phải cùng một khoa nhưng các nàng là đồng nghiệp. Đến cái người bị chia tay này, nàng cũng đã gặp qua vài lần vì thường xuyên tới tìm Lý Tĩnh. Là người trong giới, lúc ấy, nàng liền đoán được một ít mối quan hệ của hai người, thế nhưng Lý Tĩnh đối xử với Điền Hòa Hòa không làm cho Hà Viện Viện có ấn tượng tốt, tuy rằng Lý Tĩnh lớn lên đẹp mắt, nhưng Hà Viện Viện cũng không nói rõ được nguyên nhân, rốt cuộc nàng đối với đôi tình lữ này không có quan hệ, nên trực giác mới quy chụp đoán mò. Nhưng xem ra hiện tại thì trực giác của nàng vẫn là chuẩn.
Điền Hòa Hòa khóc lớn, người không nhiều lắm cùng với nhân viên cũng ghé mắt nhìn sang.
Vốn dĩ Hà Viện Viện chuẩn bị rời đi nhưng nàng có một chút không đành lòng, lấy một ly trà sữa, đưa tới trước mặt Điền Hòa Hòa.
"Cái này không phải vấn đề của cô, cô ta đơn giản là không có yêu cô." Hà Viện Viện nói.
Điền Hòa Hòa nhìn trà sữa trước mặt, cùng với người đột nhiên xuất hiện, người này nàng biết, Hà Viện Viện. Vì sao nàng biết, bởi vì cùng quen biết Lý Tĩnh, Điền Hòa Hòa đối với nhân viên bệnh viện có chút quen biết. Nghe nói, Lý Tĩnh và Hà Viện Viện, là tứ đại hoa khôi trong bệnh viện. Điền Hòa Hòa đều đã gặp qua bốn người đẹp này, mà ấn tượng đối với Hà Viện Viện so với hai người kia khắc sâu, đương nhiên hiện tại việc này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, vì sao Hà Viện Viện lại ở chỗ này?
Điền Hòa Hòa ngừng nước mắt, bởi vì quá mất mặt, vì kỹ thuật giường chiếu không tốt mới bị đá, giờ bị người khác thấy, lại còn là đồng nghiệp của bạn gái cũ, ở bệnh viện còn qua lại nhìn mặt, hận không có một cái lỗ để chui xuống, thật là không còn chỗ để giấu mặt.
"Tại sao lại nghe lén người khác nói chuyện?" Điền Hòa Hòa chất vấn, nàng không muốn bị người khác chế giễu, nếu như người này thức thời thì chuyện nghe được cũng nên làm bộ như không nghe được.
"Tôi ngồi ở bàn kế bên, lỗ tai không có biện pháp che chắn." Hà Viện Viện vô tội nói.
"Vậy cô làm bộ không nghe thấy không được sao?" Điền Hòa Hòa lại lần nữa hỏi.
"Tôi thấy cô khóc thảm nên mới tốt bụng tới an ủi." Hà Viện Viện cũng thấy mình giả bộ không nghe thấy rồi rời đi là tốt rồi, nhưng ma xui quỷ khiến không biết sao lại chạy tới.
"Không cần!" Điền Hòa Hòa cảm thấy bây giờ cái gì cũng không an ủi được chính mình, chỉ biết là bây giờ mình còn cảm thấy thảm hơn.
[16/08/2019]
Minh Dã: Văn mới gọi là Điền Viên Xuân, nghe rất có mùi quê cha đất tổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]