"Không có." Điền Hòa Hòa làm bộ trấn định nói, lúc này mới nhấc chăn lên, nằm lên trên giường của Hà Viện Viện.
Điền Hòa Hoa nằm trên giường được một lúc, Hà Viện Viện cố ý dịch đến gần Điền Hòa Hòa. Hà Viện Viện tới gần, không thể tránh tránh làm cho Điền Hòa Hòa cảm thấy thực khẩn trương, đặc biệt là Hà Viện Viện cách chính mình ngày càng gần.
"Xem em thực khẩn trương, có phải đang chờ mong chị sẽ làm gì em không?" Hà Viện Viện di mặt mình đến cách mặt của Điền Hòa Hòa mười xen-ti-mét, mỉm cười ái muội hỏi.
"Không có!" Tuy rằng Điền Hòa Hòa thừa nhận Hà Viện Viện là người rất có mị lực, nhưng là một người quá tự luyến vậy thì thực chán ghét.
"Em như vậy chờ mong, mà chị thì không hề làm gì cả, cảm giác thực có lỗi với người đã mong mỏi." Hà Viện Viện vừa nói một câu vừa đến gần trêu Điền Hòa Hòa.
Điền Hòa Hòa thấy Hà Viện Viện thật sự muốn đến gần sát mình, quả thực muốn điên rồi, người này cũng quá tự cho mình đúng đi! Nàng đang suy nghĩ phải như thế nào biểu đạt thái độ cự tuyệt của mình, thì Hà Viện Viện đã lấy tốc độ sét đánh hôn một cái trên mặt Điền Hòa Hòa, sau đó đem mặt mình cách xa Điền Hòa Hòa.
Điền Hòa Hòa không thể tin được nhìn về phía Hà Viện Viện, trong mắt tràn đầy lên án, người này như thế nào lại như vậy?
"Khuya rồi, ngủ đi." Hà Viện Viện hoàn toàn làm như chưa có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-xuan/2515141/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.