Buổi tối bảy tám giờ, Hà Viện Viện mới tan tầm.
Hầu như ban ngày không có gặp Hà Viện Viện, Điền Hòa Hòa phát hiện thế mà mình thực sự có chút nhớ nàng, tuy rằng hình bóng Lý Tĩnh vẫn còn, nhưng ngày qua ngày cũng dần phai đi, mà Hà Viện Viện lại ngày càng khắc sâu.
Hà Viện Viện nhìn thấy Điền Hòa Hòa, liền duỗi tay ôm lấy nàng, sau đó càng ôm chặt, vùi đầu vào tóc của Điền Hòa Hòa, ngày hôm nay nàng rảnh rỗi, đều nhớ đến Điền Hòa Hòa. Muốn biết nàng một mình ở nhà làm cái gì, một người có miên man suy nghĩ, ngày hôm nay nàng đã nhớ Lý Tĩnh hay là nhớ đến mình, hay là cả hai, vậy thì nàng sẽ nhớ ai nhiều hơn, Hà Viện Viện phát hiện mình bắt đầu tính toán chi li, so đo phân lượng của chính mình trong lòng Điền Hòa Hòa.
Điền Hòa Hòa không nghĩ tới Hà Viện Viện mới vào cửa đã liền ôm lấy mình, đột nhiên như thế, làm cho nàng không biết phải làm sao. Tay ở phía sau lưng Hà Viện Viện, còn treo lơ lửng, cũng không có lập tức ôm lại Hà Viện Viện. Nàng có thể cảm giác được Hà Viện Viện đem chính mình ôm thật chặt, chặt đến mức bản thân không động đậy được, cũng rõ ràng ngửi thấy mùi hương trên người Hà Viện Viện cùng mùi thuốc sát trùng, hương vị này, vừa quen thuộc mà vừa xa lạ, trên người của Lý Tĩnh cũng có mùi của thuốc sát trùng, nhưng mơ hồ lại không giống như mùi hương trên người Lý Tĩnh, giống như có một mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-xuan/2515137/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.