Sáng sớm hôm sau, trước khi Thịnh Oản Oản rời khỏi phòng của khách sạn, chuông cửa đã vang lên. Cô đương nhiên tưởng Dương Kim Bánh tới đánh thức, vì thế kéo chiếc váy ngủ bên cạnh gối, miễn cưỡng mặc lên người, đôi mắt ngái ngủ bước ra cửa. Cô nửa dương mặt, nửa mộng nửa tỉnh, đầu tóc rối bù, lẩm bẩm: "Biết rồi biết rồi." Thịnh Oản Oản áp vào cửa, bĩu môi, vẻ mặt đầy khí chất thiếu ngủ. Cô vươn tay kéo cửa ra, đùi phải câu lấy cẳng chân bên trái, vai rũ xuống, dây áo ngủ tuột xuống. Cũng may vai trái còn treo, bên phải chỉ có thể lung lay sắp đổ đáp ở ngực. Nhưng chuyện này không có gì đáng nói, cô và Dương Kim Bánh dù gì cũng thấy hết lẫn nhau rồi. "Không phải còn......anh Ngôn?!" Thịnh Oản Oản vừa nhấc mắt, cơn buồn ngủ liền bay. Cô khiếp sợ, luống cuống tay chân kéo dây áo của mình, che đi địa phương suýt nữa bị lộ. Đáng tiếc áo ngủ tơ lụa quá mỏng, bên trong vẫn có thể mơ hồ lộ ra một ít nhan sắc, hơn nữa cô phát dục không tồi, thân mình nhoáng lên, nơi đó cũng có thể run theo. Thịnh Oản Oản đột nhiên ho khan hai tiếng, theo bản năng ôm lấy ngực, vô tội ủy khuất nhìn Ngôn Tễ với mái tóc rối.. Ngôn Tễ cũng không nghĩ tới, Thịnh Oản Oản lại ăn mặc thế này mà ra mở cửa. Hầu kết anh hơi hơi vừa động, ánh mắt chậm rãi từ ngực của cô dời đi. Sau đó, cởi chiếc áo khoác màu đen có mũ do đoàn phim thống nhất phân phát, ném nó vào trong lòng ngực Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản ngẩn ra, quần áo trên tay vẫn còn độ ấm, mang theo mùi hương bạc hà quen thuộc thoang thoảng từ trên người Ngôn Tễ. Tất nhiên, quần áo của cô cũng có một bộ, logo trên quần áo của đoàn phim váy đỏ ở bên trái, nhưng cô ngày thường rất ít mặc, bởi vì màu đen hút nhiệt, giống như cô đang đeo cái túi chườm nóng vậy. Nhưng hiện tại là ở khách sạn, điều hòa ngoài hành lang của khách sạn vẫn rất lạnh. Thịnh Oản Oản yên lặng ôm lấy quần áo Ngôn Tễ, không kịp nghĩ nhiều, đem quần áo mặc ở phía trước, cánh tay vào trong ống tay áo, để cho quần áo che trước ngực. Tay áo rất dài đến mức cô không thể duỗi ngón tay ra, viền áo cũng rũ xuống đến mép váy ngủ, quả thực giống như nhìn bên trong không có gì Thịnh Oản Oản rũ đầu, bị quần áo của Ngôn Tễ che lại địa phương mà yên lặng nóng đỏ. "Anh Ngôn tìm tôi có chuyện gì vậy?" Cô hỏi xong, còn duỗi tay không ra sửa sửa đầu tóc rối loạn. Ngôn Tễ rũ mắt xem cô: "Việc tư." Thịnh Oản Oản hơi sửng sốt, nhấp môi, né người mở đường cho Ngôn Tễ. Phòng khách sạn không nhỏ, tách biệt phòng khách với phòng ngủ, vật phẩm cá nhân của Thịnh Oản Oản đều ở phòng ngủ, cho nên dùng phòng khách đãi khách cũng rất thích hợp. Ngôn Tễ chần chờ một lát, lúc này mới đi vào, trở tay đóng cửa. Phòng khách có một cái ghế sofa dài, có thể ngồi được khoảng ba người. Ngôn Tễ ngồi ngoài cùng ở bên trái, Thịnh Oản Oản ngồi ngoài cùng ở bên phải. Ngôn Tễ quét nhìn khoảng cách giữa hai người, sau đó nhướng mắt: "Em đã nói với người nhà là hủy bỏ việc đính hôn?" Lông mi Thịnh Oản Oản run rẩy, mũi dép lê nhẹ nhàng cọ xuống sàn. Sàn nhà trải một lớp thảm mỏng nhưng chất lượng thảm cũng không tính là quá tốt, nên vẫn có thể nghe thấy tiếng sột soạt. Ngón tay cô lướt nhẹ trên tay áo, móng tay dùng một chút lực, tay áo liền nhô lên một chút. "Tiểu cô của tôi không muốn tôi gả vào Ngôn gia." Cô nỗ lực kéo kéo khóe môi, nhưng không có ý cười. Bầu trời ngoài cửa sổ chỉ có màu xanh biếc, mặt trời còn chưa mọc, có loại ảo giác không phân biệt được thời gian. Sáng sớm ở vùng ngoại ô có cổ hương vị sương sớm ướt dầm dề tươi mát. Thịnh Oản Oản có thói quen việc mở một khe cửa sổ để thông gió, ngửi được hơi thở bên ngoài, cô sẽ nhanh chóng thanh tỉnh. Nhưng hiện tại, cô phát hiện hương vị sương sớm cũng không che giấu được cổ mùi hương bạc hà trên người Ngôn Tễ. Sự tồn tại của anh quá mạnh. Thịnh Oản Oản thậm chí còn cảm thấy ánh mắt của anh nhìn mình rất nóng bỏng. Đôi mắt Ngôn Tễ hơi rũ: "Vậy còn em?" Thịnh Oản Oản mê mang nói: "Hả?" Ngôn Tễ nghiêng đầu, đáy mắt hàm chứa cảm xúc nói không nên lời, lại hỏi: "Em muốn gả vào Ngôn gia không?" Thịnh Oản Oản chớp chớp mắt, rốt cuộc đối diện với Ngôn Tễ. Cô nhìn đôi mắt Ngôn Tễ, không nói gì, chỉ theo bản năng cắn môi. Những lời này hỏi rất ái muội. Nhưng Thịnh Oản Oản lại không chủ động về tình cảm. Cô thích Ngôn Tễ, rồi lại ngượng ngùng khi nói một cách trực tiếp. Rốt cuộc hình tượng mái tóc ngắn mắt phượng của Ngôn Tễ là một rào cản trong lòng cô. Cô sợ bản thân đã suy nghĩ nhiều mà hiểu lầm sẽ gây phiền phức cho Ngôn Tễ. Cũng may cô là diễn viên, nên biết cách thể hiện cảm xúc của mình qua ánh mắt. Là cái loại ánh mắt ái mộ khi Minh Du nhìn về phía Lục Cẩn Ngôn Tễ gật gật đầu, như suy tư gì nói: "Tôi đã biết." >> Đôi mắt Thịnh Oản Oản sáng ngời, lo sợ bất an hỏi: "Anh...... Biết cái gì?" Ngôn Tễ nhếch môi, đột nhiên đi về phía Thịnh Oản Oản. Thịnh Oản Oản theo bản năng rụt rụt. Ý cười Ngôn Tễ cứng đờ, nhưng không rút lui. Anh chậm rãi cúi người, quỳ một gối trên sô pha, đôi tay chống đỡ chỗ tựa lưng sô pha, đem Thịnh Oản Oản vòng ở giữa cánh tay. Anh rũ mắt nhìn chằm chằm môi cô, chậm rãi tới gần. Thịnh Oản Oản cổ đều căng thẳng, nhưng cô lại không muốn trốn, chỉ là nắm chặt tay áo bên ngoài của Ngôn Tễ, tim cô kích động sắp nhảy ra ngoài. Ngôn Tễ ở quá gần, chóp mũi suýt nữa đụng phải cô. Thịnh Oản Oản cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ hôn mình, cô cầm lòng không đậu nhắm hai mắt. Ngôn Tễ lại dừng lại, đột nhiên nói: "Nếu tôi đổi một bộ quần áo, liền có thể hôn không?" Thịnh Oản Oản khó hiểu mở mắt ra, đáy mắt mang theo tia ẩm ướt. Cái gì đổi một bộ quần áo? Ngôn Tễ có cảm giác nghi thức như vậy, phải thay quần áo mới được hôn? Thịnh Oản Oản thật cẩn thận hỏi: "Tôi có cần phải thay một cái nữa không?" Cô hiện tại cũng thực tùy tiện, hơn nữa đầu bù tóc rối, điều này không đáp ứng được sự mong đợi của những người bình thường về nụ hôn đầu tiên. Ngôn Tễ đầu lưỡi luồn vào giữa hàm răng, đôi mắt hơi hơi mị lên, thần thái tựa hồ có chút phẫn nộ. Thịnh Oản Oản không hiểu. Ngôn Tễ không hy vọng cô thay quần áo, thích bộ dáng cô mặc áo ngủ? Vì bộ đồ ngủ xuyên thấu, áo ngủ mỏng, sẽ cảm thấy thân mật hơn khi hôn? Nguyên lai Ngôn Tễ thoạt nhìn lạnh như băng rất đứng đắn, kỳ thật cũng là cái muộn tao a. Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa Hai tay Ngôn Tễ đặt trên ghế sô pha lặng lẽ nắm chặt, anh nhìn chằm chằm vẻ mặt lặp đi lặp lại của Thịnh Oản Oản, đáy lòng có chút áp lực xúc động kiềm chế được. Anh trầm giọng nói: "Nên để em nhìn kỹ một chút, tôi không phải là Lục Cẩn." Dứt lời, anh cúi người ngậm lấy môi Thịnh Oản Oản. Mềm mại, ngon miệng, môi không kịp trốn tránh. Dưới sự khống chế của anh, ta cần ta cứ lấy. Kỹ xạo hôn môi của Ngôn Tễ so với Thịnh Oản Oản thì tốt hơn nhiều, anh biết cách bám vào tuyến môi tinh tế của cô, cọ xát qua, lại ôn nhu trấn an một lát, đem hơi thở của cô đổ ở trong miệng, từng cái chắc chắn lại nhẹ nhàng chậm chạp an ủi. Anh tay cầm lòng không đậu từ trên sô pha trượt xuống, dán vào bả vai Thịnh Oản Oản, rồi đến vòng eo. Vòng eo Thịnh Oản Oản rất nhỏ, tựa hồ bàn tay của anh có thể che được. Thịnh Oản Oản mở to hai mắt, ngây dại. Ngôn Tễ thật sự hôn cô. Hơn nữa hôn rất động tình, rất nhập tâm. Thịnh Oản Oản có thể cảm giác được Ngôn Tễ căng thẳng, mặt mày anh thật sự đẹp mắt, dấu vết mắt hai mí rất rõ ràng, mí mắt nhợt nhạt, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy cả mạch máu mảnh khảnh. Lông mi nồng đậm không kiêng nể gì quét lên làn da của Thịnh Oản Oản, ngứa, lại khiến người ta luyến tiếc né tránh. Thịnh Oản Oản cứng đờ, chậm rãi nâng tay, không biết có nên ôm eo Ngôn Tễ không. Nhưng Ngôn Tễ thực mau liền nắm giữ không gian sở hữu hoạt động của cô, khiến cô không còn chỗ để di chuyển. Hơi chút vừa động, liền đụng phải đầu gối Ngôn Tễ. Cạch. Tiếng cửa vang lên. Dương Kim Bánh đẩy cửa ra, kêu kêu quát quát lên: "Đồng chí Thịnh Oản Oản, rời giường nào......" Dương Kim Bánh ngốc ngốc đứng ở cửa, nhìn về phía ghế sô pha, nhìn nụ hôn khó tách rời của Thịnh Oản Oản và Ngôn Tễ. Thịnh Oản Oản nhỏ xinh, gần như bị Ngôn Tễ bao bọc ở dưới thân. Mà trên người Thịnh Oản Oản, tựa hồ còn tròng thêm một chiếc áo mũ sam quá khổ, bên dưới chiếc áo mũ sam,......ưm.... là bả vai trần trụi, mà đùi cũng trần trụi. Không mặc gì sao? Dương Kim Bánh: "......" Thịnh Oản Oản nghe được thanh âm của Dương Kim Bánh, cảm thấy xấu hổ muốn chết. Cô bị Ngôn Tễ trêu chọc liên quên mất Dương Kim Bánh cũng đã sớm gọi điện. Động tác của Ngôn Tễ cũng bị đánh gãy, anh nghiêng mặt, lẳng lặng nhìn Dương Kim Bánh, đáy mắt tràn đầy ý vị uy hiếp. Dương Kim Bánh giơ tay lên, hai mắt nhìn hư không, ở trong không khí sờ sờ lung tung, lải nhải nói: "Aiyo, sao em không thấy gì vậy?Em mù sao? Ha, sao lại thế này chứ?" Cô nàng vuốt vuốt liền đi ra cửa phòng, còn thuận tay đóng cửa một cách trơn tru. Thịnh Oản Oản: "......" Bị Dương Kim Bánh cắt ngang, tất cả bầu không khí biến mất, Ngôn Tễ cũng không thể hôn cô một lần nữa Thịnh Oản Oản cúi đầu, thu mình thành một đoàn, ngay cả ngón chân cũng cuộn, ôm chặt ghế sô pha, giống như thiếu nữ sa đọa đang ngồi xổm trong Cục Cảnh Sát. Ngôn Tễ không đành lòng lại khi dễ nàng. Tuy rằng cô thích chính là Lục Cẩn, nhưng...... Từ từ rồi tới. Có thể thích nhân vật, cũng có thể thích luôn người đóng vai nhân vật này. Ngôn Tễ bất đắc dĩ xoa xoa đầu tóc Thịnh Oản Oản: "Gặp lại trong phòng hóa trang sau."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]