Chương trước
Chương sau
Sau cả ngày chỉ có diễn, cuối cùng cũng bù đắp được những gì mình đã nợ ngày hôm qua.
Cũng may là mọi người nghỉ ngơi rất tốt, hôm nay hiệu suất cực kỳ cao, rất nhiều cảnh chỉ cần một lần là qua.
Buổi tối, Thịnh Oản Oản mệt mỏi đến mức cô chỉ có thể lôi điện thoại ra chơi mạt chược đề phòng trường hợp cô ngủ quên trên ghế.
Sau khi tiến tổ, cô phát hiện sự hứng thú khi đánh nhau trên mạt chược của mình cũng phai nhạt.
Sức người luôn có hạn, lo cái này thì không thể lo cái kia.
Trong thời gian hôm nay cô nhàn, cô nghĩ cơm chiều nên ăn cái gì, lúc thì kế hoạch nghề nghiệp sau khi đóng máy sẽ như thế nào, thậm chí tang sự bên kia ba mẹ xử lý ra sao rồi, tiểu cô khi nào sẽ tỉnh.
Cô không có lương tâm nghĩ về Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ đưa cô đi Bình thành, rồi đón cô về đoàn phim.
Dọc theo đường đi, không có thời gian để ý, suy nghĩ miên man.
Cô có rất nhiều nghi vấn, nhiều chỗ khó đoán, trong bài phân tích thì cuối cùng cũng có một câu.
Ngôn Tễ có thích cô không?
Nếu Ngôn Tễ thích cô, vậy cô gái tóc ngắn mắt phượng thì sao.
Có lẽ Ngôn Tễ không tán được người ta, cho nên từ bỏ?
Chòi má, trên đời này còn có người mà Ngôn Tễ không theo đuổi được sao?
Không đúng, tại sao Ngôn Tễ phải theo đuổi ai đó, anh khẳng định là chờ người khác theo đuổi, nhưng lại bỏ lỡ cô nương nhà người ta.
Thịnh Oản Oản không biết đoán thế nào, nhưng cô không dám hỏi riêng Ngôn Tễ, chỉ có thể bĩu môi, đặt khuỷu tay lên đầu gối, bắt đầu chơi một ván.
Trước kia có add Hồ ca làm bạn tốt, Thịnh Oản Oản nhân tiện kéo anh ta vào.
Hồ ca trước sau như một khen cô không ngớt, mở miệng ngậm miệng là Oản ca, làm cho hai người bạn chơi cùng ván bài này đều mắng anh ta là đồ chân chó.
Hồ ca không quan tâm chút nào:
"Hehe, chân chó còn rất có hình tượng nha, ông đây đang theo mông sau người ta mà sống."
Bài hữu: "Nha, ngài là bảo tiêu hay là bí thư."
Bài hữu: người bạn chơi cung ván bài
Hồ ca: "Mi quản ta làm chi."
Bài hữu: "Ha ha, làm cẩu ở đời cũng được, anh ở trên mạng theo đuổi Oản ca như vậy, cứ tưởng là thua táng gia bại sản chứ?"
Thịnh Oản Oản nhướng mày, nhịn không được ngáp một cái:
"Nếu là tiểu đệ của tôi, làm sao cậu ta có thể thua táng gia bại sản."
Nói xong, Thịnh Oản Oản tùy tiện tặng Hồ ca một vạn cái ma đậu.
Ma đậu là tiền ảo có trong mạt chược, một vạn ma đậu chính là 100 nhân dân tệ.
100 nhân dân tệ~354.433,84 VNĐ
Mỗi lần chơi là muốn tiêu hao một trăm ma đậu, nếu ma đậu không đủ thì trò chơi không thể bắt đầu.
Ma đậu có thể nạp phí, nhưng không thể rút tiền, cái Thịnh Oản Oản đưa chính là một trăm nhân dân tệ làm quà tặng, đây là một món quà rất hào phóng đối với một cư dân mạng đã lâu không biết đến số tiền này.
Hồ ca hoan thiên hỉ địa:
"Cảm ơn Oản ca! Tôi đây không khách sáo mà thu nạp à nha!"
Thịnh Oản Oản cường đánh tinh thần, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe ngái ngủ, chơi cũng không thích thú lắm.
"Cô cũng chơi mạt chược."
Liễu Ức Nhất ôm ly trà sữa, không biết từ lúc nào đã trượt ra sau Thịnh Oản Oản
Thịnh Oản Oản nghe được thanh âm,nhanh chóng đứng dậy: " Liễu tỷ."
Ánh mắt Liễu Ức Nhất tập trung vào màn hình điện thoại của cô:
"Tôi cũng chơi trò này, nhưng luôn thua, có thể cho tôi xem cấp bậc của cô được không...... Tôi biết cái ID của cô, toàn phục đệ nhất đúng không?"
Thịnh Oản Oản ngượng ngùng cười cười:
"Hiện tại đã là đệ nhị, hai ngày nay bị người khác vượt mặt. "
Liễu Ức Nhất ngậm trà sữa, trầm ngâm gật đầu.
Tiên nữ uống trà sữa cũng không dính khói lửa phàm tục, đặc biệt tiên nữ còn một bộ dáng bạch y trắng tuyết.
Thịnh Oản Oản hắng giọng, dùng đầu lưỡi liếm môi, sau đó hít một hơi thật sâu:
"Liễu tỷ, vẫn là nên nói với chị một tiếng, ngày hôm qua...... đã phí thời gian của chị rồi."
Liễu Ức Nhất xua tay, bộ dáng không sao cả:
"Không phải trong nhà cô xảy ra chuyện sao, hẳn là, nếu là tôi thì cũng đến xin nghỉ."
Thịnh Oản Oản cảm thấy Liễu Ức Nhất thân thiện hơn cô nghĩ, không kiêu ngạo như người ngoài vẫn nói.
Cô cúi đầu, phá lệ nghiêm túc nói:
"Cảm ơn, tuy rằng chị an ủi tôi, nhưng tôi biết điều đó đã gây ra rất nhiều phiền toái cho mọi người rồi."
"Ừ, tôi không cùng cô khách khí, tôi cũng không thói quen khách khí với người khác, sự việc vốn dĩ không nhiều lắm, bộ phim này quay xong tôi định nghĩ một khoảng thời gian, nếu người vội thì chính là Ngôn Tễ ấy, bất quá anh ta đều tự tay làm lấy như vậy...... Không chừng cũng sẽ không trách cô đâu?"
Liễu Ức Nhất chớp mắt đầy ẩn ý.
Thịnh Oản Oản ngơ ngẩn.
Liễu Ức Nhất thở dài một hơi:
"Cô sẽ không cho rằng người trong giới giải trí không biết bối cảnh Ngôn Tễ chứ."
"Không......" Thịnh Oản Oản lập tức lắc đầu.
Cô thực sự đã nghĩ như vậy!
Ngôn Tễ thực sự rất kín tiếng, đặc biệt là lúc Giang Vệ Tê cưới tiểu cô, Ngôn Tễ không bao giờ nói về chuyện gia đình, truyền thông hỏi đến, anh cũng chỉ nói là sống trong gia đình đơn thân.
Huống chi Ngôn gia còn thiết kế rất nhiều bom khói, khiến Ngôn Tễ có thể biểu diễn trong cuộc họp thường niên, cùng các tiền bối đi ăn tối.
Ngay cả nhóm Tễ Niệm Phẩm mấy năm ngày nào cũng mắng công ty không có tâm như cơm bữa, khi dễ ca ca các nàng đó.
Liễu Ức Nhất thực sự biết mối quan hệ giữa Ngôn Tễ và Ngôn gia?
Liễu Ức Nhất nhếch lên môi, hạ giọng nói:
"Cô không nghe người ta nói qua, tôi cũng không đơn giản gì, sau lưng tôi có đại lão tư bản chống lưng, cho nên mới không có ai bì nổi."
Nghe cô ấy nói như vậy, Thịnh Oản Oản ngược lại thả lỏng.
Cô chân thành nói:
"Tôi không tin như vậy, tựa như trên mạng cũng nói tôi đoạt vai của Đổng Lâm Lâm, mặc dù tôi không đoạt."
Liễu Ức Nhất nghe vậy lại nhấp một ngụm trà sữa với trân châu trong răng, thích thú nói:
"Tôi và cô không giống nhau, tôi chính là thật sự, ông chủ sau lưng Tinh Diệu là Khương Dao là khuê mật tốt nhất của tôi, một tay tôi chính là nâng Tinh Diệu lên."
"Hả?" Thịnh Oản Oản há to miệng.
Liễu Ức Nhất dịu dàng cười:
"Cô hẳn là cũng nghe nói qua tôi khi dễ nữ diễn viên cùng tổ, Trương Nhã Nhã, đúng là như vậy, tôi thật sự rất phí không ít tâm tư lăn lộn trên người cô ta đấy."
Thịnh Oản Oản gian nan nuốt nuốt nước miếng:
"Nhưng cô......" Cũng không nhằm vào tôi.
Liễu Ức Nhất nhướng mày, không chút để ý nhún vai:
"Trương Nhã Nhã đoạt tra nam trong tay tôi, bây giờ tên cặn bã muốn ăn cỏ trở lại, Trương Nhã Nhã đang muốn liều mạng tìm tôi, tôi không thể không ứng chiến."
Thịnh Oản Oản yên lặng cố gắng ép cái cằm muốn rơi ra, lẩm bẩm nói: "Tôi ăn phải quả dưa lớn, sẽ bị diệt khẩu sao?"
Liễu Ức Nhất cười khúc khích:
"Không nhất thiết phải như vậy, trừ phi..... Cô và tôi trao đổi một quả dưa lớn. "
Thịnh Oản Oản ngưng mi suy nghĩ một lát, cảm thấy Liễu Ức Nhất nói đều có lý.
Để thiết lập cách mạng hữu nghị giữa nữ minh tinh, ngoài việc có sở thích chung, thì phải có những bí mật mà có thể chia sẻ.
Cô ấy khá thích Liễu Ức Nhất, cùng người đơn giản thẳng thắn ở chung không cần phế sức lực.
Thịnh Oản Oản nghiêng người về phía gần sát Liễu Ức Nhất
Liễu Ức Nhất trên người có mùi thơm sữa dễ ngửi, kỳ thật hẳn là hương vị trà sữa, nhưng làn da cô ấy quá trắng nõn, khiến mùi hương này phảng phất đều có dấu vết để lại.
"Kỳ thật...... Anh Ngôn sở dĩ sẽ giúp tôi, là bởi vì tiểu cô của tôi, tiểu cô của tôi là mẹ kế của anh Ngôn, dì ấy còn muốn đem tôi gả cho anh Ngôn."
Liễu Ức Nhất mặt mày thanh lãnh rốt cuộc có vài phần pháo hoa khí.
"wtf!"
Thịnh Oản Oản trịnh trọng gật gật đầu.
Liễu Ức Nhất: "Quả nhiên là dưa lớn, chúng ta về sau chính là chị em tỷ muội."
Thịnh Oản Oản ngọt ngào nói: "Tỷ tỷ ah."
Liễu Ức Nhất lấy điện thoại di động ra:
"Thêm WeChat đi, Weibo là được rồi, nếu cô cùng tôi có liên quan lẫn nhau, khẳng định có người xé xác cô."
Cô một chút cũng không muốn làm cô phụ trong bốn chữ huyết vũ tinh phong này.
Thịnh Oản Oản rời khỏi Happy Mahjong, quét mã QR của Liễu Ức Nhất và nhấp vào Thêm.
Liễu Ức Nhất:
"Đúng rồi, khuê mật nhà tôi gần đây cũng chơi mạt chược, nhưng đôi ta trình độ quá cùi bắp, cô lợi hại như vậy, mang chúng ta đi theo."
Thịnh Oản Oản đương nhiên không nói: "ok."
Liễu Ức Nhất hoả tốc vào nhóm, túm Khương Dao vào.
Liễu Ức Nhất đã sửa đổi tên nhóm【 đội nhỏ tất hồ phân giới giải trí】
Khương dao: "??? Tình huống gì đây?"
Liễu Ức Nhất: "Nữ thứ mới hợp tác trong phim mới, tên là Thịnh Oản Oản, cao thủ toàn phục trước nhị Happy Mahjong."
Khương Dao: "Ý anh nói là cái tên nhóm?"
Liễu Ức Nhất: "Dự báo tương lai chúng ta sẽ được đại thần dẫn dắt."
Thịnh Oản Oản mí mắt giựt giựt, uyển chuyển nói:
"Chúng ta đều hỗn hợp trong giải trí, kêu tên này, có phải không có cát lợi hay không?" (ý nói là không may mắn)
Liễu Ức Nhất: "Hồ bài quan trọng hay mê tín phong kiến ​​là quan trọng? "
Khương Dao: "Em muốn nói như vậy, vẫn là hồ bài quan trọng, nhà ta có tiền như vậy, nhiều tài nguyên như thế, sao có thể hồ đồ nói giỡn."
Liễu Ức Nhất chụp vai Thịnh Oản Oản:
"Cô không cần lo lắng, Ngôn Tễ hồ đồ bỏ cô không được đâu."
Thịnh Oản Oản: " Tôi, tôi, tôi không liên quan gì đến Anh Ngôn chứ! "
Liễu Ức Nhất nghiêm túc gật gật đầu:
"Đúng vậy, mỗi người đều biết, Ngôn Tễ lòng mang thiên hạ, sẵn sàng giúp đỡ người khác. "
Thịnh Oản Oản: "......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.