Chương trước
Chương sau
Vì một tin nhắn từ Ngôn Tễ, đã thành công làm Thịnh Oản Oản mất ngủ..
Cô nhìn vào những dòng chữ đoan trang trên điện thoại, rốt cuộc không biết Ngôn Tễ có ý gì.
Sắc trời có chút xám xịt tỏa sáng, màu xanh thăm thẳm dày đặc phủ trên rèm cửa, như một bức tranh sơn dầu vẽ trên lụa trong thời Châu Âu cổ đại.
Thịnh Oản Oản xoa xoa đôi mắt đau nhức, ngáp một cái, cố gắng ngồi dậy.
Đến mức này sao?
Ngôn Tễ gửi tin nhắn cho cô khiến cho cô hoang mang không biết phải cư xử thế nào, hay là Ngôn Tễ không thích cô.
Nghĩ vậy, Thịnh Oản Oản lập tức vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Đừng làm điều đó, nguy hiểm vô cùng.
Giáo viên dạy diễn xuất cho biết, những người mới vào nghề rất dễ mắc lỗi, đem kịch bản tình cảm trong phim đưa vào đời sống.
Có quá nhiều người vốn không hợp tính nhưng phải hợp tác cùng nhau, khi hợp tác xong, đường ai nấy đi, đèn ai nấy bật, phân rõ ranh giới trong quan hệ
Mỗi người có những trường hợp khác nhau, trước kia trải qua có chút luyến ái nên có kinh nghiệm phong phú, nên dễ phân biệt được tình cảm giữa người hay tình cảm nhân vật trong kịch bản đối với người khác, với sự tập trung cao độ thì không dễ gì đi sai.
Một số cảm xúc về cơ bản là trống rỗng, cuối cùng có một mối quan hệ yêu đương theo kịch bản, rất dễ đồng cảm yêu nhau, nhưng cuối bộ kịch, lại đi yêu người khác.
Trong trường hợp này, thì nên trải nghiệm vài lần thì tốt hơn
Thịnh Oản Oản thân thiết cảm thấy, cô hẳn là thiếu kinh nghiệm.
Bây giờ là bốn giờ sáng, nếu không ngủ một giấc, thì phải đi hoá trang.
Cô biết rõ nghỉ ngơi không tốt thì trạng thái đối diễn sẽ ảnh hưởng bị ảnh hưởng khá lớn. Loại ảnh hưởng này không phải do con người tạo ra mà có thể kiểm soát được, cô đang cố tìm ra cảm giác tội lỗi của mình.
"haizz, nhanh đi đóng máy thôi!"
Cô yếu ớt xoa mông ngã trên giường, dùng chăn che đầu mơ hồ che đi ánh sáng yếu ớt, cưỡng bách chính mình trong môi trường oxy loãng để sinh ra cơn buồn ngủ.
Đang mơ hồ không biết đã ngủ hay chưa, đồng hồ báo thức vang lên chói tai.
Thịnh Oản Oản cả người vô lực, không muốn nhúc nhích.
Nhưng không bao lâu, Dương Kim Bánh đã tiến vào đánh thức.
Khi đèn bật sáng, chăn bông thậm chí không thể che hết ánh sáng.
Thịnh Oản Oản rốt cuộc kéo chăn ra, để lộ mái đầu xơ xác.
Dương Kim Bánh bổ nhào vào giường, vỗ vỗ mặt cô: "Đứng dậy trang điểm!"
Thịnh Oản Oản mang theo giọng mũi "Ưm~" một tiếng, cuối cùng mở bừng mắt.
Dương Kim Bánh hoảng sợ, quay mặt nhìn trái nhìn phải cô:
"Trời ơi, sao mắt chị đỏ thế này, mặt sưng vù nữa chứ!"
Thịnh Oản Oản cũng cảm thấy mắt mình căng, đầu cũng trướng.
Cô khó nhọc ngồi dậy, nhắm mắt lại một lúc mới lẩm bẩm: "Không ngủ ngủ."
Vừa mới ngủ, đầu cô rũ xuống, suýt nữa thì ngủ thiếp đi.
Dương Kim Bánh ngẩng mặt lên: "Đừng ngủ, đừng ngủ, em đi lấy túi chườm đá cho chị, nếu không chị sẽ không diễn được đâu."
Buổi sáng đôi mắt thường dễ bị sưng, đối với diễn viên mà nói, sưng một chút đều có thể nhìn thấy trên máy quay. Để giảm sưng thì có nhiều biện pháp nhưng phương pháp hiệu quả nhất là chườm đá.
Thịnh Oản Oản đến phòng thay đồ, tơ máu trên mắt cô đã biến mất đi không ít, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra giấc ngủ không đủ. Tề Minh cũng có mắt đỏ giống hệt cô.
Đôi mắt của Tề Minh không chỉ đỏ mà vành mắt cũng đen sì sì, da dẻ thì xấu đi rất nhiều, thể trạng đặc biệt kém.
Dù gì thì anh ta cũng gần 30, nếu fans anh ta thấy mình có bộ dạng mệt mỏi, chỉ sợ phải trèo tường hoặc rút khỏi fan.
Thịnh Oản Oản không cần nghĩ cũng biết Tề Minh hẳn đã abc xyz với diễn viên nào đó cả đêm rồi.
Cô không quan tâm chuyện người khác, cũng không rảnh để quản chuyện người ta, cho nên cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bất quá, Tề Minh lên tiếng.
"Ngày hôm qua không phải kết thúc cảnh quay rất sớm sao? Cô nghỉ ngơi không tốt sao?"
Trong phòng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Thịnh Oản Oản không cần nghĩ cũng biết Tề Minh đang nói chuyện với cô.
Ở trước mặt nhân viên công tác, diễn viên vẫn muốn lưu chút thể diện..
Hơn nữa hôm nay Tề Minh là người đại diện tới thăm ban, hiện tại chính là vẻ mặt nghiêm túc đứng chống nạnh, sắc mặt cô bất biến giữa dòng đời vạn biến nhìn chằm chằm bóng dáng Tề Minh.
Thịnh Oản Oản lười biếng giật giật môi: "Không giống như anh Tề, tôi chỉ đơn giản là mất ngủ."
Vẻ mặt người đại diện của Tề Minh sắc mặt càng kém một chút.
Tề Minh làm loạn mà công ty không có khả năng không biết, nhưng công ty không có cách nào để sử dụng nghệ sĩ như một con rối, thường chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nghe Thịnh Oản Oản nói đầy ẩn ý, tám đến chín phần là đều biết.
Mỗi khi đến đoàn phim toàn để lại một mớ hỗn độn, vì thế người đại diện cũng khinh thường nghệ sĩ.
Nếu không phải Tề Minh có giá trị, anh ta không nghĩ lại mang phải mang thần tượng sống dở chết dở.
Anh ta vào showbiz không được mấy năm, thực lực không nhiều, danh tiếng cũng không lớn, thận khí thậm chí lại hao tổn.
Người đại diện không khách khí ho khan hai tiếng, Tề Minh lưng cứng đờ không dám nói tiếp.
Thịnh Oản Oản kìm nén không được ngáp một cái, trong mắt vài giọt nước mắt trào ra.
Nước mắt ở hốc mắt lăn dài, làm vơi đi phần nào sự khô khan.
Chuyên viên trang điểm lo lắng nói: "A, a, đừng để nó chảy xuống, không thì lớp trang điểm bị nhòa đó."
Thịnh Oản Oản vội vàng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, cố kìm nước mắt.
"Anh Ngôn."
"Anh Ngôn đến rồi."
"Anh Ngôn đến sớm thế."
Ngôn Tễ năm nay mới 25 tuổi, hầu hết trẻ hơn mọi người ở đây, nhưng vì địa vị cao trong giới nên mọi người quen gọi anh là anh.
edit: trong cv gọi là ca, nhưng trong trường hợp này mình dùng anh
Anh lúc đầu còn khách khí, nhưng càng ngày càng nhiều người không nhịn được mà gọi, anh cũng cảm thấy được càng lớn tuổi, cái xưng hô này sớm muộn gì cũng sẽ trở nên phù hợp, cho nên không tránh né.
"Ừ."
Ngôn Tễ nhàn nhạt lên tiếng, đi tới vị trí bên trong, cởi áo khoác, ném xuống ghế bên cạnh.
Phòng trong không ít ánh mắt của mấy chị em đều bị anh hấp dẫn.
Thịnh Oản Oản cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn trộm Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ trước sau như một vẫn lãnh đạm, anh đang cúi đầu nhìn di động, hàm dưới cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt, bắp thịt trên cánh tay cũng hơi hơi nhô lên, hữu lực nhưng không cường điệu.
Các ngón tay của anh lại thon dài hữu lực, nghịch điện thoại thôi mà còn đẹp đến thế ai chịu cho nổi.
Thịnh Oản Oản lông mi run rẩy, có chút chật vật khi thu hồi ánh mắt.
Cô nghĩ rằng những cử động nhỏ của mình rất nhỏ, nhưng Tề Minh kế bên thu hết vào đáy mắt.
Tề Minh không tiếng động cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia oán hận nhìn Thịnh Oản Oản với Ngôn Tễ.
Anh ta trước kia cũng ghen ghét Ngôn Tễ, trong giới nam diễn viên, rất khó để không ghen ghét nhẹ nhàng vì vẻ bằng bề ngoài đầy khí chất.
Nhưng loại ghen tuông này chỉ tồn tại bằng lời nói, cũng không cần quan tâm, cho đến khi anh coi trọng nữ nhân, há mồm ngậm miệng đều là Ngôn Tễ.
Nếu Thịnh Oản Oản đang mơ tưởng thì không sao, Tề Minh rất vui khi thấy cô bị Ngôn Tễ ghét bỏ.
Nhưng Ngôn Tễ không có.
Anh ta rõ ràng nghe được Thịnh Oản Oản nói câu kia "Ước đến chính là kiếm được".
Theo hành sự tác phong của Ngôn Tễ, Thịnh Oản Oản nhất định sẽ bị chán ghét, hơn nữa Ân Đại Ma nhất định sẽ đề phòng cô mọi nơi, thậm chí ít nhiều sẽ nhằm vào cô.
Nhưng không có chuyện gì xảy ra, thậm chí một tuần trước, Ngôn Tễ còn chủ động giúp Thịnh Oản Oản mát xa.
Nhưng Tề Minh thực sự không hiểu Ngôn Tễ đối với Thịnh Oản Oản có ý gì.
Rõ ràng trước mặt người khác, Ngôn Tễ trước sau như một vẫn lãnh đạm.
Không bao lâu, Liễu Ức Nhất cũng đến trang điểm.
Ánh mắt của Tề Minh lại bị Liễu Ức Nhất thu hút, lúc này mới không hề để ý Ngôn Tễ cùng Thịnh Oản Oản
Hai giờ sau, trang điểm kết thúc.
Thịnh Oản Oản muốn chạy đến tổ C quay. Tổ C thì xa quá mà thời gian của cô lại gấp
Ngay lúc chuyên gia trang điểm đặt phấn phủ xuống, Thịnh Oản Oản liền vội vàng đứng lên.
Vừa đứng lên, cô liền cảm thấy một vị trí ngay tim đau nhói.
Cô loạng choạng, nhanh chóng lấy tay che ngực.
Thân thể cô từ nhỏ rất khỏe mạnh, không có bệnh tật về tim.
Nhưng sau đó, không hiểu vì lý do gì, cô bắt đầu hoảng hốt.
"Oản Oản, chị không sao chứ?"
Dương Kim Bánh vội vàng đỡ cô.
Phòng thay đồ có chút náo loạn vì sự khác thường của cô, ngay cả Ngôn Tễ cũng buông di động, liếc nhìn về phía cô.
Thịnh Oản Oản không muốn quấy rầy người khác nên chỉ nhíu mày, một lúc sau mới miễn cưỡng nở nụ cười:
"Không sao, có lẽ đêm qua chị ngủ không đủ."
Nhưng cảm giác bối rối này vẫn chưa hoàn toàn bị loại bỏ, cho đến khi ngồi trên xe, cô vẫn như cũ cảm thấy tay chân tê dại, lòng bàn tay liên tiếp ra mồ hôi lạnh.
Cô không cảm thấy cơ quan nào trên cơ thể có vấn đề cả, ngay cả việc thức đêm cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô.
Ô tô xóc nảy ở trên đường, nên bên ngoài cửa sổ cột điện cũng nhảy theo, trong xe thoang thoảng mùi xăng, khiếp đảm muốn gặp chị huệ(ói).
Thịnh Oản Oản không tự chủ được nắm chặt di động.
Như có một dấu hiệu nào đó, điện thoại của cô bỗng nhiên rung lên.
Thịnh Oản Oản ngay lập tức nhấc nó lên, đó là ba cô.
Mới vừa nhấc máy, còn không đợi Thịnh Oản Oản nói một câu "alo", Thịnh Quỳnh Lâm liền nôn nóng nói: "Oản Oản, bà nội con không được ổn."
Thịnh Oản Oản rõ ràng có thể nghe được có thứ gì đó rầu rĩ trong lòng cô.
Cô cứng ngắc cầm điện thoại, như thể rất lâu mới tiêu hóa được câu nói này.
Không được.
Có nghĩa là... chết?
Thịnh Quỳnh Lâm nhịn không được khóc nức nở, ông sụt sịt một cách nặng nề.
"Oản Oản, ba thật sự không muốn quấy rầy công việc của con, nhưng con có thể xin lãnh đạo nghỉ phép được không, khả năng...... lần cuối cùng gặp mặt."
Thịnh Oản Oản trước nay chưa thấy qua Thịnh Quỳnh Lâm khóc.
Trong ấn tượng của cô, ba cô luôn là một người rất cứng rắn.
Không giống cô, từ khi chẩn đoán chính xác bệnh nội cô là lúc cô thường xuyên khóc, mỗi lần đi gặp cũng khóc, phát hiện bà nội không quen biết mình cũng khóc.
"Con......"
Thịnh Oản Oản mới vừa một mở miệng, nước mắt không ngừng lăn dài.
Nhưng không thể khóc.
Khóc thì lớp nền bị nhòe, đôi mắt cũng đỏ, nhìn vào gương thì mờ ảo.
Cô cảm thấy bất lực chưa từng có.
Con người quá nhỏ bé khi đối mặt sinh lão bệnh tử cùng thiên tai nhân hoạ
Nhỏ bé đến nỗi thành kính giả vứt bỏ tín ngưỡng, khinh mạn giả quỳ xuống đất bái tha, bất khuất giả ti cung, kiệt ngạo giả uốn gối.*
* Những kẻ nhỏ nhen mà ngoan đạo( Tin sùng Thiên chúa giáo) từ bỏ niềm tin, những người khinh thường, ngạo mạn thì quỳ xuống thờ lạy xin thương xót.
Nhưng cho dù có làm gì đi nữa thì cũng vô ích.
Nhưng vẫn cảm thấy trước đây chắc chắn mình đã làm làm sai cái gì, mới nhận quả đắng hôm nay.
Thịnh Quỳnh Lâm run rẩy nói: "Bà nội con có thể nhận ra người thân, bác sĩ nói là...... cũng không được bao lâu."
Thịnh Oản Oản gắt gao cắn môi dưới, không dám hé răng.
Cả người cô đều run, mơ hồ không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt mình.
Nhưng cô không dám hứa trước điều gì.
Cô không đủ tư cách để hứa bất cứ điều gì.
Xe dừng lại, đạo diễn chính chấp hành dùng loa quát tháo.
"Nhanh lên, đừng lười biếng! Hôm nay nhiệm vụ rất nhiều, quay tám cảnh! Dây thép đâu, thế thân chuẩn bị, điều hành chuẩn bị!"
"Diễn viên lập tức đến liền, sẵn sàng làm việc vào sáng sớm đi "
"Nhà làm phim nói sẽ phát cho mọi người một phong bao lì xì khi dùng bữa, mọi người cố gắng lên!"
Tại địa điểm quay phim, nhân viên đã di chuyển thiết bị, ghi lại thông báo số lượng người, đi điều hành diễn viên thế thân, phong cảnh biến thành một mớ hỗn độn.
Mọi người đều bận rộn, nhiều giọng nói khác nhau từ khắp mọi nơi vây quanh Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản thất thần ngồi trong xe, tay cầm điện thoại di động nhìn ra khỏi xe.
Thịnh Quỳnh Lâm rốt cuộc ai khóc thành tiếng: "Oản Oản, bà nội nhớ con, xin nghỉ phép đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.