Chương trước
Chương sau
Màn đêm mịt mù, ánh đèn giăng mắc, không khí như được phủ lên một lớp băng mỏng, mê mang, Thịnh Oản Oản rất thích sương mù khi đêm xuống, nó ướt át, mang theo một tâm trạng thấu lạnh. Cô ngửi hai lần, cảm thấy lồng ngực tràn ngập mùi hôi, mới cảm thấy mỹ mãn trở về trong xe. Tin nhắn trên điện thoại liên tục nhảy, không cần nhìn cũng biết đó là đó là bà cô già đến hỏi thăm tình hình rồi.
Nhưng Thịnh Oản Oản không có kế hoạch trở về đó. Cô bật đèn nhỏ trong xe, sau đó lấy kính áp tròng và dung dịch vệ sinh trong túi ra để khử trùng đầu ngón tay. Mắt kính của cô vừa hay không may bị hỏng, và cô cũng không có thời gian đi sửa nó, cho nên ngày nào cô cùgx sử dụng nó
Cô thận lau kính áp tròng và dùng ngón đeo nhẫn nâmg mí mắt. Cô vừa khóc sưng hết cái mắt nên giờ đeo cũng không dễ dàng gì. Lăn lộn nửa ngày, mới đeo xong một con. Vừa định làm con thứ hai, nhân viên bảo an ở bãi đậu xe đột nhiên hét lên, rồi tiếng còi này đến tiếng còi khác vang lên. Thịnh Oản Oản lắng rằng xe cô đang cản đường người khác, vô thức ngẩng đầu lên, kết quả ngón tay của cô run lên và kính áp tròng của bị tuột ra.
"A a a a a!"
Cô hoang mang cúi xuống xe, dẩu mông, vùi đầu vào vị trí lái xe, cố gắng tìm kính. Buổi tối ánh sáng không tốt, chỗ ngồi lại bị chặn, hơn nữa cô chỉ đeo một con mắt, mà cái còn lại nó vừa nhỏ và trong suốt đến nỗi cô không thể tìm thấy. Cô lại nhảy ra di động, mở ra đèn pin, áp lòng bàn tay vào miếng đệm chân, chạm vào từng li từng tí, với tình trạng bị cần nặng của cô, không thể lái xe đi mà không đeo kính, miễn cưỡng mới thấy được màu đèn giao thông,
Xe này là của công ty, ngày mai còn phải đưa các nghệ sĩ khác đi sự kiện, tối nay cô phải gửi xe về rồi. Thịnh Oản Oản lúc nãy khóc dữ dội lắm, giờ lúc này lại sốt ruột khóc không ra nước mắt. Cô thở dài và mở rộng tìm kiếm lần nữa, Ngôn Tễ từ khách sạn ra đây, nhìn thấy cảnh này. Một nửa cơ thể của Thịnh Oản Oản chạm tới dưới yên xe, và một nửa bến trong nửa bên ngoài. Viền váy dài đến đầu gối của cô đã được kéo đến tận đùi.
Đôi chân của cô rất đẹp, thon thả thẳng tắp, mắt cá chân nhỏ lộ ra khỏi đôi giày trắng, như thể bị một bàn tay khác siết chặt. Ánh mắt Phó đạo diễn quả thực không tồi, Thịnh Oản Oản rất thích hợp đóng vai nữ thứ. Dường như cô tập trung tìm kiếm thứ gì đó, vừa lo lắng vừa hoảng sợ, nhưng Ngôn Tễ không có ý định quan tâm đến cô.
Anh mang hảo khẩu trang, hơi cúi đầu, chuẩn bị đi vòng qua một bên, chiếc xe phía sau Thịnh Oản Oản bắt đầu chuyển bánh. Thiên Uyên là một khách sạn cao cấp nổi tiếng ở Lâm Hải, thường được dùng để tiếp khách nước ngoài hoặc là nơi các vị giáo sư đến thăm hỏi, vì vậy các phòng khách sạn luôn kín chỗ.Ngay cả ngầm gara còn không có chỗ, cho nên tới ăn cơm khách cũng chỉ có thể đậu xe trước cửa.
Để không ảnh hưởng đến diện mạo, vị trí xe ra vào rất đông, nên khoảng cách giữa các xe cũng gần nhau. Đối phương hiển nhiên không có chú ý đuôi xe của mình như muốn đụng phải Thịnh Oản Oản, còn đang không ngừng đi về phía sau, con ngươi Ngôn Tễ co lại, không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy tới, một phát đem Thịnh Oản Oản ra khỏi xe.
Anh dùng rất nhiều sức, Thịnh Oản Oản lại nhỏ con, tự nhiên đâu ra một lực mạnh túm lấy tay cô, cô mới cảm thấy đau đớn, cô đập mạnh vào lòng ngực của Ngôn Tễ. Đồng thời, chiếc xe phía sau cũng lao thẳng vào thân xe Thịnh Oản Oản không thương tiếc. Chiếc xe thương vụ trượt về phía trước và gần như không dừng lại trước khi tông vào một chiếc xe khác.
Thịnh Oản Oản chưa kịp định hồn, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Ngôn Tễ. Trong nháy mắt kia lại chứa đầy mê mang và bất lực, ánh mắt ấy lại nhìn Ngôn Tễ đầy tin cậy mà vô cùng cảm kích. Ngôn Tễ khẽ động tâm, nhưng chỉ có một giây ngắn ngủi, hai người đều khôi phục bình thường. Ngôn Tễ mang khẩu trang màu đen, Thịnh Oản Oản chỉ có thể thấy rõ đôi mắt của anh.
Khi đứng gần Ngôn Tễ thì cô mới thực sự cảm thấy nét mặt của anh, chỉ là đôi mắt nó khiến cho người rất khó lòng không gợn sóng, tuy rằng đã thấy được ánh mắt trong ảnh hoặc video trước đây. Mặc dù trông đẹp đấy nhưng lại không có cảm giác. Trách không được nhân gia nói, theo đuổi những vị minh tinh nhất định phải làm trực tiếp.
Đúng là mị lực rất đẹp, Ngôn Tễ lại rất mau buông lỏng cánh tay Thịnh Oản Oản, ngay sau đó một lui về phía sau, kéo dài khoảng cách. Khoảng cách giữa hai người đang thổi qua làn gió mát,Thịnh Oản Oản mới ý thức được, lòng ngực của Ngôn Tễ rất ấm.
Ngay cả những người có thái đọ lạnh lùng cũng có thân nhiệt ấm. Không đợi cô cảm ơn, thủ phạm trên xe đã ra ngoài, đầu tiên anh ta chạy ra phía sau xe và cẩn thận kiểm tra chiếc xe sang trọng của mình. So với chiếc Porsche của mình, chiếc xe thương mại của Thịnh Oản Oản không đáng giá mà nhắc tới. Cho dù chiếc xe có rẻ đến đâu, nó cũng không cắt giảm vật liệu, và nó sẽ không bao giờ khiến Porsche toàn thân mà lui.
Các khoản lỗ của Porsche thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Hắn ta nhìn xe của mình thấy mà đau lòng, đặc biệt đã đen mà còn nhọ. Hắn tức giận đi tới chỗ Thịnh Oản Oản cùng Ngôn Tễ nói:
"Muốn bao nhiêu tiền?"
Mấy thằng anh em còn chờ hắn đi quán bar để High, hắn không có thời gian để nói chuyện với người khác, Ngôn Tễ nhíu mày, không có lên tiếng. anh nhận ra người đàn ông này, tiểu công tử Lư Mộ của Lư gia, ngày thường ăn chơi trác táng phong lưu, là gia tộc nhị nổi tiếng đứng thứ hai ở Lâm Hải. Lư gia với Ngôn gia cũng có một số giao dịch kinh doanh có qua lại, Ngôn Tễ tuy rằng không ra mặt, nhưng số chú bắc thay mặt anh mà tham dự.
Ngôn Tễ đã xem qua những bài báo trước đây, Lư gia năm nay khó mà phát triển, mấy doanh nghiệp làm ăn thua lỗ,nên tổ tiên đời thứ hai này vẫn có thể tiêu tiền như nước. Thịnh Oản Oản đã quá tức giận, tuy rằng có thể đi bảo hiểm, nhưng đây là xe công ty, đăng ký các thủ tục rất phiền toái. Người đàn ông tự gây rắc rối, gây phiền phức cho người khác, và rồi giả bộ tỏ ra bất cẩn sao.
Cô thản nhiên hỏi: "Anh còn không xin lỗi sao?"
Lư Mộ tựa hồ nghe tới một một câu chuyện nghìn lẻ một đêm, hắn híp mắt đánh giá Thịnh Oản Oản, nhịn không được khinh miệt cười.
"Cô là ai?"
Không
Cũng không phải hắn cố ý xem nhẹ Ngôn Tễ, thật sự là Ngôn Tễ bị khẩu trang che kín, so với Thịnh Oản Oản xinh đẹp quyến rũ, cảm giác tồn tại của anh quá thấp. Lư Mộ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, Thịnh Oản Oản đại khái là một tiểu minh tinh. Sở dĩ là tiểu minh tinh, vì chiếc xe hỏng do hắn đụng phải và chiếc xe của cô có hình dáng khác nhau. Nếu không phải có người bao nuôi thì chỉ sợ phải bỏ ra một khoảng chi phí
Lư Mộ có điểm khinh thường. Sự khinh thường của hắn ta không hề che giấu chút nào, Thịnh Oản Oản không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết người này bối cảnh không bình thường. Nếu là đi cùng trợ lý ra coo có lẽ sẽ không chọc phải nhân vật như vậy, nhưng hôm nay, cô không sợ.
Thịnh Oản Oản nhướng mày, hơi hơi mỉm cười:
"Ai quản được tôi, anh đụng phải xe tôi, trước tiên phải xin lỗi sau đó thì đền tiền!"
Lư Mộ trầm mặc một lát, nhịn không được mắng: "**,...Quả nhiên là cái bình hoa không có não, kể cả có dù có con mắt thì vẫn như không" ((ai biết mẻ chửi gì không):))
Đôi mắt của Ngôn Tễ lạnh đi.
Không phải bởi vì thương tiếc Thịnh Oản Oản, chỉ là cái tên Lư Mộ thật sự bừa bãi, không biết ngày thường đã khi dễ bao nhiêu người. Lư gia lão gia tử liên tục chạy đến Ngôn gia, muốn mượn chút tài chính để làm vốn, thái độ kia.
Thịnh Oản Oản kinh hãi, chỉ vào mặt hắn, lòng đầy căm phẫn nói: " Mi mắng mắng chụy, chụy còn chưa tính, thế mà mi lại dám mắng đại ca chụy là sao!"
Ngôn Tễ: "???"
Anh nhìn về phía Thịnh Oản Oản, đáy mắt có loại cảm giác không nói lên cảm xúc.
Quả nhiên Lư Mộ không đầu óc, lập tức nhìn Ngôn Tễ mắng: "Đại ca cái rắm nhà cô, **!"
Hắn đương nhiên cho rằng, người kế bên Thịnh Oản Oản chính là kim chủ. Dáng người thì ưa nhìn, nhưng khi lái chiếc xe hỏng hóc này, thế mà còn không biết xấu hổ ặt dày vô Thiên Uyên dùng bữa. Phỏng chừng tiểu minh tinh cũng bị người ta hù làm cho đầu óc choáng váng, còn tưởng rằng kim chủ của cô ta lợi hại lắm.
Đối bọn họ Lư gia mà nói, đều là không đáng giá nhắc bằng 1 con kiến. Thịnh Oản Oản lồng ngực trùng xuống, đầu ngón tay run rẩy.
"Anh... anh có giỏi thì mắng lại nghe đi!"
Ngôn Tễ: "......"
Lư Mộ làm càn nói: "** làm sao vậy! ****!"
Thịnh Oản Oản quay đầu tới vỗ vỗ bả vai Ngôn Tễ: "Đại ca anh có thể nhị sao, nếu là tôi thì sẽ nhịn không nổi đấy!"
Ánh mắt của Ngôn Tễ chuyển đến bàn tay của Thịnh Oản Oản trên vai anh. Bàn tay rất mỏng manh và mềm mại, móng tay tròn được vẽ hình những quả dâu tây nhỏ xinh.
Anh nhàn nhạt nói: "Ai là đại ca của cô?"
Thịnh Oản Oản thấy Ngôn Tễ vẫn chưa đem đối phương để vào mắt, liền biết anh đã nhìn thấu tâm tư của cô. Cô lén xoa xoa ngón tay lại, hắng giọng, lông mi run rẩy không ngừng: "Từ... từ cô nhỏ của tôi nói với anh ak......, anh coi như là vậy đi nha."
Ngôn Tễ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, chằm chằm đến nối trong lòng Thịnh Oản Oản cảm thấy sởn cả tóc gáy. Cô có chút hối hận chọc phải Ngôn Tễ, người này chính là đại ma vương, hôm nay đã bị cô lợi dụng, và không có gì đảm bảo rằng anh sẽ không trả thù cô trong tương lai.
cô nhỏ bây giờ không thể bảo vệ cô rồi. Thịnh Oản Oản khẩn trương nuốt nước bọt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô cọ mạnh vào váy, hô hấp trở nên nhẹ nhàng hơn, không kịp để cô bày ra trò khác, Ngôn Tễ rốt cuộc mở miệng, cười như không cười nói: "Cáo mượn oai hùm rất tốt."
Thịnh Oản Oản chột dạ rũ đôi mắt xuống, chiếc cổ mảnh khảnh trở nên căng thẳng.
"Hắn... Chính là mắng anh mà"
Lư Mộ nghe hai người bọn họ đối thoại, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn lại nhìn về phía Ngôn Tễ, trong lòng không biết lý do tại sao cảm thấy có chút không hợp lý, nhưng hắn căn bản chưa từng tham gia chuyện của gia tộc, cho nên hắn không hề quen biết với thiếu gia của Ngôn gia. Hắn cảm thấy, người mang khẩu trang kia thật sự không dễ chọc. Ngôn Tễ chậm rãi móc di động ra, ánh mắt cứ sắc bén dừng ở trên mặt Thịnh Oản Oản.
Hắn căn bản không cần xem, bấm ngẫu nhiên hai lần và đưa điện thoại lên tai, bên kia nhanh chóng được kết nối, giọng nói Ngôn Tễ chậm lại một chút, nhẹ nhàng hơn tất cả những lời anh đã nói trước đó.
"Tiểu cữu cữu, những sự kiện tiếp theo hủy bỏ giúp cháu "
"không được, ta không đồng ý."
"Nói cho ông ấy biết con trai ông ấy đắc tội với người nào."
Lư Mộ nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng khó tránh khỏi có một chút chột dạ. Hắn ỷ vào lá gan nói: "Anh... anh đang nói cái gì vậy?"
Đôi mắt lạnh như băng Ngôn Tễ đảo qua, răng Lư Mộ run lên, không dám hỏi thêm. Khi đối mặt với những nỗi sợ hãi vô định, trong tiềm thức con người muốn trốn tránh, dường như nếu trốn thoát được thì chuyện đó không còn nữa. Nhưng Ngôn Tễ căn bản mặc kệ hắn, cũng không rảnh xác định thân phận của mình.
Anh không nóng không lạnh đối Thịnh Oản Oản nói: "Hài lòng chứ?"
Thịnh Oản Oản cong con mắt cười, Trong đêm tối, ngược phía ánh sáng, đồng tử của cô sáng lạ thường, với hàng lông mi mềm mại, và đuôi mắt cong như trăng nhỉ rất xinh đẹp.
"Vậy thì tôi đây..."
"Tôi có thể tự tìm."
Ngôn Tễ dời đi ánh mắt, vòng qua cô, và bước ra ngoài. Nhà anh sống đối diện với chung cư Kim Thịnh, là một khu dân cư cao cấp ở Lâm Hải, nhưng nơi này rất bí mật, ngoại trừ những người thân thiết với anh thì không ai biết.
Thịnh Oản Oản đương nhiên cũng không biết. Cô cho rằng Ngôn Tễ là lái xe tới đây.
"Này... Tôi bị mất kính áp tròng nên không thể nhìn rõ đường đi,.Anh không cần phải trả lại mức thấp là được rồi"
Cô càng nói càng không tự tin, rốt cuộc Ngôn Tễ vì cô mà giản quyết đống rắc rối này. Quả nhiên, Ngôn Tễ lãnh khốc vô tình đáp: "Không thể." Anh thậm chí không quay đầu lại, Thịnh Oản Oản bất đắc dĩ bĩu môi.
Quả nhiên... con người lạnh lùng!
- --------------------------------------------------------------------------------
tác giả có đôi lời muốn nói: Ngôn Tễ: Đây là loại thần tiên gì vậy?
,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.