*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Lục Lăng Tây nói muốn đi làm nuôi cô, Vương Thục Tú cũng không để chuyện này ở trong lòng, cô đang muốn để Lục Lăng Tây đi học lại. Cô lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, bởi vì không có học vấn nên không ít lần chịu oan ức, nên không hy vọng Lục Lăng Tây đi con đường của cô và Lục Nhất Thủy. Lục Lăng Tây bây giờ còn trẻ nên không hiểu, đến lúc già rồi mới hiểu không có học vấn thì khổ thế nào. 
Dọn dẹp sơ qua, Vương Thục Tú vào bếp nấu cơm. Đám người anh Phong kia tuy mang tủ lạnh đi những những thứ trong nhà bếp cũng không động vào. Vương Thục Tú tìm mãi, thấy còn ít đồ ăn và thịt, cũng đủ cho cô và Lục Lăng Tây ăn hai bữa. 
"Đói bụng à? Mẹ nấu cơm ngay đây, con về phòng nằm nghỉ một lát đi." Vương Thục Tú lo Lục Lăng Tây vừa xuất viện, trải qua chuyện vừa nãy thân thể sẽ không chịu nổi, vội vàng giục cậu đi nghỉ ngơi. 
Thân thể Lục Lăng Tây không có chuyện gì, ngược lại cậu muốn ở lại giúp, nhưng từ nhỏ cậu chưa từng vào phòng bếp, biết mình ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân, Lục Lăng Tây nghe lời đi ra, tiếp tục thu dọn trong nhà. 
Căn nhà này cũng không lớn lắm, là một nhà cũ có hai phòng ngủ. Bởi vì thuộc kiểu kiến trúc cũ nên hai phòng ngủ rất lớn, ngược lại phòng khách thì lại rất nhỏ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/202092/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.