Lượng khách du lịch đến Phượng Thành vẫn tiếp tục tăng vọt, sau những ngày đầu hưng phấn, người dân Phượng Thành đã quen với tất cả mọi việc. Lấy Vương Thục Tú làm ví dụ, bây giờ mỗi lần Đại Hắc kêu lên là cô không còn kéo Lục Lăng Tây hỏi có ý gì nữa.
Lục Lăng Tây và Đại Hắc đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Việt thấy buồn cười, bàn với Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây có muốn về Trung Kinh một chuyến với anh không?".
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Mặc dù cậu lớn lên ở Trung Kinh nhưng cũng không quen thuộc cho lắm, đi về xem cũng được.
Sau mấy chuyện lần trước, bây giờ Nhan Việt hận không thể trói Lục Lăng Tây ở trên lưng, đi đâu thì mang theo. Nghe cậu đồng ý quay về, tâm trạng anh rất tốt vươn tay ôm Lục Lăng Tây vào lòng, hôn hôn tai cậu, cằm đặt lên vai Lục Lăng Tây, nói: "Tuy môi trường ở Trung Kinh hiện giờ không tốt như ở Phượng Thành, nhưng một vài điểm tham quan cũng không tệ, chúng ta có thể đến xem".
"Có thể đi đến núi Lá Đỏ không?". Lục Lăng Tây bỗng hỏi.
Nhan Việt cười nói, "Tất nhiên là được".
Lục Lăng Tây cầm tay Nhan Việt, nói: "Từ nhỏ đến lớn em chưa từng đến chỗ nào ở Trung Kinh cả, có một lần có thể được đi tham quan chính là vào năm lớp ba trường đã tổ chức đi chơi xuân, đích đến là núi Lá Đỏ. Nhưng trước ngày đi chơi em đã bị tai nạn xe, bỏ lỡ hoạt động lần đó. Sau đó... vẫn luôn ở trong nhà chưa từng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314347/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.