"Dừng làm gì". 
Trong rừng mưa u ám, gã đàn ông đã bắt cóc bọn họ không thấy được khỉ con, chỉ nhìn thấy Lục Lăng Tây dừng lại, liền lớn giọng quát lên. 
Lục Lăng Tây không nói gì, vội phẩy tay với khỉ con, cúi đầu đi về phía trước. Cậu còn nhớ buổi sáng khỉ con đã cảnh báo cậu, lo gã đàn ông kia sẽ nhận ra khỉ con. Mặc dù khỉ con nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng trong tay gã kia lại có súng. Khỉ con thấy được động tác của Lục Lăng Tây, nhảy nhanh sang cành cây bên cạnh, giấu sau đám lá cây sum xuê. Gã đàn ông đã đi đến, ngửa đầu nhìn nhưng không thấy gì. 
Ba người lại đi được một lúc, gã đàn ông nghĩ cũng nên liên lạc với lão Đại rồi. Gã rất quen khu rừng này, dù là mò mẫm thì cũng tìm được phương hướng chính xác. Theo tốc độ này, thì chỉ qua nửa tiếng nữa là sẽ hội hợp với lão Đại. Gã đang định lấy điện thoại vệ tinh từ trong túi ra, bỗng có tiếng gió ụp đến sau đầu. Gã ngã xuống đất lăn một vòng theo bản năng, bóng đen lớn dừng ở phía sau gã. Trong lúc gã đàn ông sửng sốt, Vương Triều phản ứng rất nhanh nhân cơ hội đánh sau lưng, đè chặt gã đàn ông đang muốn đứng dậy. 
"Tiểu Tây, súng". 
Vương Triều Lượng hành động không tiện, sau khi kêu xong liền há mồm cắn lên cánh tay cầm súng của gã ta. 
Gã đàn ông giãy dụa nhưng không đẩy Vương Triều Lượng ra được, lập tức hung hăng lên, tay kia siết chặt đấm mạnh lên mặt Vương Triều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314336/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.