*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Buổi tối ăn cơm xong, Nhan Việt đi theo Lý đại gia đi ký hợp đồng. Bên ngoài có gió, Nhan Việt lo trời trở lạnh, nên không cho Lục Lăng Tây ra cửa. Lục Lăng Tây ở nhà không có việc gì, nên mang Đại Hắc đến nhà kính. Một năm bốn mùa, mặc kệ thời tiết bên ngoài thay đổi liên tục, thì bên trong nhà kính vẫn luôn ngập tràn sắc xanh. Lý đại gia đặt nhiệt độ nhà kính ổn định ở mức 20 độ, Lục Lăng Tây vừa vào liền có một luồng hơi ấm đập vào, ấm áp rất thoải mái. Cậu cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cổ chữ V, đến khu vực trồng hoa bắp cải xoăn. Hoa bắp cải xoăn gieo trồng trong vườn hoa thuộc chủng loại lá nhăn, gốc cây đồng đều, hình dạng lá vừa đẹp lại đa dạng, màu sắc rực rỡ lộng lẫy như một đóa mẫu đơn nở rộ. Lúc này đang là kỳ nở hoa của hoa bắp cải xoăn, những đóa hoa tím hoa đỏ chen chúc nhau, màu sắc tươi đẹp lại rực rỡ, giống như một bức tranh đủ màu sắc đang dần mở ra trước mặt. Mỗi lần Lục Lăng Tây đến nhà kính nhìn thấy cảnh này thì tâm trạng sẽ rất tốt, cậu bước nhanh đến, còn không quên gọi Đại Hắc đuổi kịp. Đại Hắc lề mề không chịu đi qua, nức nở mấy tiếng với Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây buồn cười nhìn hành động làm nũng hiếm có của Đại Hắc, mỗi lần đến đây Đại Hắc đều có cái vẻ này. Cậu vẫy tay, không lung lay vì hành động làm nũng của Đại Hắc, "Nhanh lên, Đại Hắc đến đây". Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, Lục Lăng Tây nghe xong liền cười. Cậu cong mắt nhìn Đại Hắc, cam đoan: "Hôm nay chúng ta không ăn bắp cải". Đại Hắc lại kêu một tiếng, Lục Lăng Tây nhịn cười gật đầu, giải thích, "Hoa bắp cải xoăn không phải là bắp cải đâu". Đại Hắc ngồi xổm ở đó vẻ mặt nghiêm túc, Lục Lăng Tây ôm bụng cười muốn chết. Nếu như nói chuyện Tiêu Trăm Vạn ghét nhất là ăn rau, vậy Đại Hắc cũng có chút giống Tiêu Trăm Vạn. Nó không ghét ăn rau, nhưng rất ghét ăn bắp cải. Vốn Lục Lăng Tây cũng không biết Đại Hắc có thói quen này, chỉ là một lần cậu và Đại Hắc đến chỗ Đổng Chí, vừa lúc thấy Đổng Chí băm bắp cải trộn chung với thức ăn cho chó mà anh tự làm, nói là bắp cải có dinh dưỡng lại giảm nước mắt, thích hợp cho chó ăn một ít. Lục Lăng Tây lúc đó nhớ kỹ chuyện này, lúc về liền băm bắp cải cho Đại Hắc ăn. Nào ngờ Đại Hắc vừa làm nũng lại bán manh, dù thế nào cũng không chịu ăn. Lúc này Lục Lăng Tây mới phát hiện thì ra Đại Hắc không thích ăn bắp cải. Sau đó vườn hoa gieo trồng hoa bắp cải xoăn, là biến chủng của cây bắp cải, nên nó vừa có thể làm cây cảnh, cũng có thể ăn được. Lục Lăng Tây định lấy bắp cải xoăn lừa Đại Hắc ăn, ai ngờ lần đầu tiên đã bị Đại Hắc phát hiện. Sau lần đó, mỗi lần đến vườn hoa Đại Hắc đều rất cảnh giác, đặc biệt là luôn trốn cách hoa bắp cải xoăn rất xa. Nghĩ đến đó, Lục Lăng Tây ngừng cười, định cam đoan với Đại Hắc là lần này thực sự không lừa nó ăn. Cậu đang định mở miệng, Đại Hắc bỗng đứng lên, gầm nhẹ đánh móc về phía sau Lục Lăng Tây. Trong bụi hoa, một con mèo xám nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy đến trên cái giá bên cạnh, là con mèo xám mà Lục Lăng Tây nhìn thấy lúc trước. Lục Lăng Tây bất ngờ, không biết nó vào bằng cách nào. Đại Hắc ngồi xổm bên dưới cái giá kêu một tiếng, Lục Lăng Tây nhìn theo tiếng Đại Hắc, liền thấy một cây bắp cải xoăn bị gặm mất một nửa. Mèo xám chú ý thấy tầm mắt của Lục Lăng Tây, quay đầu bỏ chạy, Đại Hắc nhanh như chớp đánh móc vào gáy. Chỉ nghe một tiếng mèo kêu chói tai, mèo xám từ trên không trung đã bị Đại Hắc đập xuống. "Đại Hắc". Lục Lăng Tây vội ngăn động tác tiếp theo của Đại Hắc lại, đi đến ngồi xổm trước mặt mèo xám. Cậu thử vươn tay về phía mèo xám, mèo xám tủi thân kêu, vươn lưỡi ra lấy lòng liếm liếm Lục Lăng Tây. Đại Hắc cảnh giác ngồi xổm bên cạnh Lục Lăng Tây nhìn chằm chằm mèo xám, Lục Lăng Tây có thể cảm giác được con mèo này không có ý thù địch gì với cậu. Cậu trấn an vỗ vỗ Đại Hắc, ôm mèo xám đứng dậy. "Mày biết nhìn hàng đấy". Lục Lăng Tây chọc chọc cái bụng thịt của mèo xám, nhổ cây bắp cải xoăn chỉ còn một nửa kia ra, mang theo Đại Hắc về nhà nhỏ. Bận rộn tắm rửa, đút cho mèo ăn xong thì đã qua một tiếng sau. Đợi đến lúc Nhan Việt trở về liền phát hiện trong nhà có thêm một con mèo tên là Tiểu Hôi. Lục Lăng Tây đặt tên luôn rất đơn giản, Đại Hắc Tiểu Hắc còn có Tiểu Hôi nữa. Thực ra mèo xám không nhỏ chút nào, nhưng Lục Lăng Tây cảm thấy phải tạo vị thế lão đại cho Đại Hắc, nên ngoại trừ Đại Hắc, những con thú khác đều là đời chữ Tiểu. Nhan Việt nuông chiều nghe theo lý do của Lục Lăng Tây, thử lêu mèo xám một tiếng. "Tiểu Hôi?". Mèo xám lớn lười biếng liếc mắt nhìn anh, một vẻ ngạo mạn phàm nhân ngu xuẩn đừng quấy rầy ta. Nhan Việt rất bình thản, mèo đều có tính như vậy, rất cao ngạo, với ai cũng hờ hững. Anh cũng không để ý, lướt qua mèo xám đi về phía Lục Lăng Tây. Tiểu Hắc chậm rãi ló ra từ cổ tay áo Nhan Việt, mèo xám vừa thấy nó liền xù lông lên. Đạp đạp đạp hai chân sau đứng thẳng lùi về sau vài bước, hai chân trước hua hua về phía Tiểu Hắc. Tiểu Hắc hoảng sợ, không chú ý liền rơi từ cổ tay áo Nhan Việt ra ngoài, bộp một tiếng rụng trên mặt đất. Nhan Việt: "...". Lục Lăng Tây phì cười, ngay cả Đại Hắc cũng nhìn ngây người. Tiểu Hắc choáng đầu đứng lên, ngơ ngác cắn ống quần Nhan Việt nhìn mèo xám. Nhan Việt phát hiện trí thông minh của Tiểu Hắc đều đặt hết lên thiên phú tìm kiếm thức ăn rồi, bình thường nó rất ngốc. Anh bất đắc dĩ xoay người cầm Tiểu Hắc lên, ném cho Đại Hắc để nó trốn xa mèo xám một chút. Nếu không mèo xám còn chưa làm gì thì Tiểu Hắc đã tự giật mình trước rồi. Buổi tối trước khi đi ngủ, Nhan Việt mất nửa ngày mới bắt được mèo xám sang phòng khác ngủ. Đại Hắc và Tiểu Hắc thì rất tự giác, chỉ mình mèo xám nhìn trúng đầu giường nóng hổi đặt gần lò sưởi, chết sống không chịu ra ngoài. Một người một mèo ầm ĩ nửa ngày, Lục Lăng Tây ôm chăm cười sắp chết. Nhan Việt nhướng mày, "Buồn cười lắm sao?". Lục Lăng Tây muốn gật đầu, nhưng kịp dừng lại định lắc đầu, thì Nhan Việt đã đè cậu dưới thân, bắt đầu cù trên lưng cậu. "Nhan đại ca...". Lục Lăng Tây yếu ớt kêu lên, đôi mắt đen xinh đẹp vì cười nhiều mà phủ một tầng hơi nước. Cậu thở dốc giãy dụa trốn cánh tay của Nhan Việt, mắt Nhan Việt tối sầm lại, kéo tay Lục Lăng Tây ấn đến bộ phận đã rục rịch của mình. Mặt Lục Lăng Tây đỏ hơn, muốn rút tay về, lại bị Nhan Việt đè chặt lại. "Tiểu Tây". Nhan Việt khẽ gọi tên Lục Lăng Tây, cúi đầu hôn cậu. Từ lúc Nhan Việt từ Trung Kinh về, cùng chỉ ở cùng một đêm mồng ba với Lục Lăng Tây, sau đó Vương Thục Tú có thai, cả tâm trí của Lục Lăng Tây đều đặt hết lên Vương Thục Tú, từ sáng sớm đến tối muộn đều ở bên cạnh Vương Thục Tú. Nhan Việt ăn dấm trong lòng, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, mỗi ngày đành phải tìm cớ đến nhà bên cạnh gặp Lục Lăng Tây. Bây giờ vất vả lắm mới nhờ tiếng đến vườn hoa hưởng thụ thế giới hai người, Nhan Việt giống như người lữ hành trong sa mạc tìm thấy ốc đảo vậy, đói khát hôn môi Lục Lăng Tây, muốn khảm Lục Lăng Tây vào chặt trong lòng. "Tiểu Tây". Nhan Việt khẽ gọi tên Lục Lăng Tây, phóng ra trong tay cậu. Mặt Lục Lăng Tây đỏ bừng như trứng tôm nấu chín. Cậu ngốc nghếch lại ngượng ngùng cố gắng lấy lòng Nhan Việt, lòng Nhan Việt tràn ngập ngọt ngào, ôm Lục Lăng Tây hôn rồi lại hôn. "Bảo bối, anh yêu em". Lục Lăng Tây thẹn thùng ừm một tiếng, Nhan Việt tìm khăn tay lau sạch cho cậu, cúi đầu nhìn cậu, hỏi: "Chúng ta nói thẳng với mẹ được không?". Lục Lăng Tây khẽ giật mình, "Lúc này sao?". Nhan Việt rướn người hôn lên môi Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Anh muốn ngày ngày được ôm Tiểu Tây ngủ, quang minh chính đại ở cùng với em". Lục Lăng Tây lo lắng, "Mẹ sẽ tức giận lắm đúng không?". Bây giờ cậu đã không còn không hiểu chuyện đời như lúc vừa sống lại nữa, lúc trước Nhan Việt nói với cậu hai người đàn ông có thể ở bên nhau, người giống bọn họ có rất nhiều. Cậu vẫn luôn cho rằng cậu và Nhan Việt ở bên nhau cũng giống như anh Đổng và bạn gái anh ấy vậy, nhưng dần dần Lục Lăng Tây nhận ra, bọn họ không giống. Tuy bọn họ cũng thích nhau, cũng sống cùng nhau, cùng trải qua cuộc sống bình thản, nhưng thái độ của người ngoài nhìn bọn họ là khác nhau hoàn toàn. Cậu sợ Vương Thục Tú cũng có thái độ như những người đó. "Đừng sợ, giao cho anh". Nhan Việt nói xong cúi đầu hôn Lục Lăng Tây thật sâu. Anh không hối hận khi tiếp cận Lục Lăng Tây lúc trước, cũng không hối hận lúc Lục Lăng Tây còn chưa hiểu gì đã cột cậu lại bên cạnh mình. Anh không thể tưởng tượng được nếu như không gặp được Lục Lăng Tây, thì cuộc sống bây giờ của anh sẽ ra sao. Trong cuộc đời hai mươi tám năm của anh, lần ban ơn duy nhất của ông trời dành cho anh là để anh được gặp Lục Lăng Tây. Để hai người có thể được ở bên nhau, anh nguyện ý thần chắn giết thần, phật chắn giết phật. Thái độ của Nhan Việt khiến Lục Lăng Tây yên lòng, cậu luôn có cảm giác tin tưởng từ sâu trong lòng với Nhan Việt, giống như là chỉ cần gặp chuyện gì khó, thì cứ ném cho Nhan Việt là được. Lục Lăng Tây vùi mặt vào trong lòng Nhan Việt, ôm chặt eo anh, mơ hồ nói: "Nhan đại ca, chúng ta ngủ thôi". Nhan Việt cười khẽ, vuốt lưng Lục Lăng Tây dỗ cậu: "Ngủ đi". Sáng sớm hôm sau, Nhan Việt tỉnh lại theo thói quen. Lục Lăng Tây vùi hết trong lòng anh, như một con thú nhỏ mềm mại lại vô hại, thân mật ỷ lại anh. Nhan Việt nhẹ nhàng vươn tay vén lọn tóc mỏng rơi trên trán cậu, cảm xúc mềm mại khiến tim anh mềm nhũn. Anh không nhịn được cúi đầu hôn lên trán Lục Lăng Tây, từ mi tâm hôn một đường xuống dưới, cuối cùng ôn nhu lưu luyến trên môi Lục Lăng Tây. Lông mi Lục Lăng Tây run run, mơ màng gọi tên Nhan Việt, rồi lại chen về trước tiếp tục ngủ say. Nhan Việt im lặng ôm Lục Lăng Tây một lúc, nhẹ nhàng đứng dậy, anh vừa đẩy cửa ra thì một bóng màu xám hiện lên, mèo xám nhìn khe hở định chui vào phòng. Nhan Việt phản ứng rất nhanh nắm chặt nó, đau đầu nhìn mèo xám đang giương nanh múa vuốt trong ngực. "Tiểu Tây còn đang ngủ, đừng quấy rầy em ấy". Nhan Việt nói chuyện với mèo xám như với Đại Hắc vậy, anh cảm thấy con mèo này có thể nghe hiểu. Con ngươi vàng kim của mèo xám xoay xoay, tránh khỏi tay Nhan Việt, nhẹ nhàng nhảy lên trên cửa sổ bên cạnh, yên lặng. Nhan Việt nhướng mày, biểu hiện của con mèo này đã vượt ngoài dự tính của anh. Nhưng nghĩ lại thì nếu con mèo này không có chút bản lĩnh, thì không thể nào xưng vương xưng bá trong thôn lâu như vậy. Giải quyết mèo xám xong, Nhan Việt rửa mặt rồi mang theo Đại Hắc chạy quanh thôn một vòng. Anh vừa về nhà nhỏ thì Phương Lỗi đã gọi đến, hỏi anh và Lục Lăng Tây hôm nay có ở nhà không? Lần trước Phương Lỗi đã nói với Lục Lăng Tây là muốn mượn Đại Hắc mấy ngày, nếu ở nhà thì anh sẽ đến tiểu khu tìm bọn họ. "Tôi và Tiểu Tây đang ở thôn Linh Thủy". Nhan Việt nói. "Thôn Linh Thủy?". Phương Lỗi nói ngay: "Tôi đến đó tìm hai người, vừa lúc thăm Tiểu Thạch Đầu luôn". "Cũng được, nhưng tốt nhất là anh đến đây vào buổi sáng, buổi chiều tôi và Tiểu Tây định đến vườn hoa Khâu Điền". Nhan Việt và Lục Lăng Tây định chiết vài cành khỏe mạnh trên cây liễu đại thụ để trồng bên vườn ươm Khâu Điền. Vốn chuyện này cũng không vội, làm trước khi cây liễu mọc cành mới là được. Nhưng gần đây thời tiết luôn ấm áp, cỏ trên đất đã bắt đầu nhú lên, Lục Lăng Tây lo là cây liễu sẽ mọc cành trước, nên tối hôm qua đã bàn với Nhan Việt là về muộn một ngày, làm xong chuyện này rồi về. Anh vừa nói vậy, Phương Lỗi liền đồng ý ngay. "Bây giờ tôi đi luôn đây, hai người nhớ làm bữa sáng cho tôi nữa". Nhan Việt cười khẽ, vừa quay đầu liền thấy con mèo xám kia quơ móng khiêu khích Đại Hắc. Trong lòng khẽ động, cười nói: "Yên tâm, không chỉ bữa sáng, mà còn chuẩn bị một món quà cho anh". "Quà gì vậy?". "Anh đến là biết". Nhan Việt thích thú nói. * Hoa bắp cải xoăn (Tên khoa học: Brassica oleracea var. acephala f.tricolor) Là cây trồng hai năm thực vật thân thảo, là biến chủng của cải bắp. Cây bắp cải xoăn có thể ăn được (có vị đắng) nhưng đầu bếp dùng cây bắp cải xoăn như là một chi tiết trang trí cho món ăn chứ không là thành phần vật liệu để tạo nên món ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]