Chương trước
Chương sau
Nhan Việt không nói chuyện điện thoại quá lâu với Lục Lăng Tây. Mặc dù bên chỗ Tiểu Tây toàn là tiếng ồn ào như chợ, nhưng Nhan Việt vẫn dễ dàng nghe được Vương Thục Tú gọi cậu về ăn sủi cảo. Cúp điện thoại, Nhan Việt một mình đứng trong sân, trong đầu xoẹt qua những hình ảnh kể từ lúc anh quen Lục Lăng Tây. Nhan Việt vô thức nhếch môi, sự lạnh lùng trên người rút đi, vẻ mặt dần nhu hòa hơn.
Nghĩ nghĩ, Nhan Việt không về phòng mà đi tìm An Kiệt. Bây giờ tâm trạng của anh không tệ, nghĩ đến An Kiệt một mình trong phòng nên khó tránh khỏi có chút lương tâm. Dù sao anh quay lại cũng định ăn cơm, nên ăn cùng An Kiệt cũng được.
An Kiệt lúc nhìn thấy Nhan Việt thì có hơi vui mừng, nhưng rất nhanh đã đau đầu rồi. Cũng không biết An Kiệt bị cái gì kích thích mà muốn ăn sủi cảo nhân đồng xu. Vẻ mặt An Kiệt quái lạ, "Trong sủi cảo còn nhét đồng xu vào được sao?".
Nhan Việt khó được lúc kiên nhẫn giải thích cho anh, "Đây là một tập tục, người ăn trúng tiền sẽ có may mắn".
An Kiệt cảm thấy Nhan Việt không giống như người sẽ tin chuyện này, anh nghĩ nghĩ nhìn Nhan Việt, "Có phải Tiểu Tây ăn trúng không?".
Nhan Việt cho An Kiệt một ánh mắt đúng rồi, An Kiệt không nói gì một lúc lâu, chỉ đành để bụng đói chờ ăn sủi cảo nhân đồng xu với Nhan Việt.
Lục Lăng Tây ở Phượng Thành xa xôi không biết Nhan Việt đang dày vò đầu bếp của nhà họ Nhan, lúc này cậu đang đốt pháo ở khu đất trống trong tiểu khu. Buổi sáng cậu và Tiêu Hồng đã chơi nửa ngày, buổi tối cơm nước xong thì cả nhà cùng đi đốt pháo.
Tiêu Phong cắm pháo hoa trên đất, đưa cho Lục Lăng Tây một cái bật lửa, dặn dò: "Nhớ cẩn thận, đốt xong chạy luôn".
Lục Lăng Tây gật đầu, buổi sáng cậu đã có kinh nghiệm, nhưng vẫn hơi căng thẳng.
Đám trẻ con xung quanh bơm hơi cho cậu, "Anh Tiểu Tây cố lên".
Đại Hắc cũng phối hợp kêu một tiếng, Tiêu Trăm Vạn hưng phấn chạy tới chạy lui quanh cậu, Lục Lăng Tây cười ngượng ngùng, cẩn thận đốt pháo hoa. Một tiếng "bùm" vang lên, pháo hoa nổ trên bầu trời, vô số tia sáng sáng trên không trung, lung linh như ánh sáo.
Lục Lăng Tây đang ngửa đầu nhìn, bỗng nghe thấy bên tai vang lên một tiếng ầm ầm. Lúc đầu cậu cũng không để tâm lắm, chỉ nghĩ là nhà ai đó đốt pháo. Ai ngờ tiếng nổ vang lên liên tiếp, Tiêu Hồng lớn tiếng nói: "Là sấm mùa xuân. Sấm mùa xuân năm nay đến sớm thật".
"Sấm mùa xuân? Trời sắp mưa ạ?". Lục Lăng Tây ngây thơ hỏi.
Tiêu Hồng cười nói, "Trời không mưa đâu, chỉ có tiếng sấm thôi. Lúc này mới lập xuân, không có mưa".
Lúc hai người nói chuyện, tấm bảng trắng bỗng trồi lên. Lục Lăng Tây sửng sốt, giả cúi đầu nhìn về phía tấm bảng. Một con sông màu xanh lam xuất hiện trên tấm bảng, dường như có gì đó vỡ ra, con sông luôn cố định bắt đầu chậm rãi di chuyển, giống như chân thực ngay trước mặt Lục Lăng Tây.
Dòng sông sơ cấp hoàn thành tinh lọc, thưởng tâm thực vật +100, sức mạnh tự nhiên +1.
Dòng sông sơ cấp? Lục Lăng Tây nghĩ ngay đến sông Linh Thủy. Cậu tò mò nhìn hình ảnh dòng nước di chuyển màu xanh lam, tay chạm nhẹ vào. Cảm xúc lạnh lẽo khiến Lục Lăng Tây giật mình, cậu mở to hai mắt, tò mò lại chọc chọc thử.
Không phải là ảo giác của cậu, cậu dường như đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước sông. Bình tĩnh lại, còn loáng thoáng nghe tiếng nước chảy nữa. Thích thú trào dâng, Lục Lăng Tây hận không thể lập tức đến sông Linh Thủy xem rốt cuộc tình hình thế nào.
Thôn Linh Thủy
Hôm nay là đêm giao thừa hằng năm, trưởng thôn Lý Đại Dũng ăn xong sủi cảo lại nghĩ về chuyện đốt pháo vào buổi tối. Năm nay tài chính trong thôn dư dả, cuối năm còn dư một ít tiền. Lý Đại Dũng họp thôn bàn bạc, quyết định thôn sẽ bỏ tiền mời người đến đốt pháo hoa vào đêm 30. Mình không cần bỏ tiền, lại được xem pháo hoa, thôn dân sôi nổi khen ngợi chuyện Lý Đại Dũng làm là đúng đắn.
Vốn Lý Đại Dũng muốn đốt sớm song sớm cho xong việc, nhưng thôn dân không chịu đồng ý. Dù muốn đốt cũng phải chờ gói sủi cảo cơm nước xong mới đốt được, nếu không nhà nhà bận rộn làm sủi cảo, đốt pháo cho ai nhìn hả? Lý Đại Dũng hết cách đành quyết định thời gian vào lúc chín giờ. Dù sao đêm 30 mọi người đều ngủ muộn, không sợ ảnh hưởng đến ai cả.
"Khụ khụ". Lý Đại Dũng mở loa trong nhà, nói một tràng dài.
"Các thôn dân, các thôn dân, chín giờ tối sẽ bắt đầu đốt pháo hoa. Địa điểm đốt phá là ở bờ sông, ai muốn đến xem thì hãy đến, nhưng phải chú ý an toàn. Người lớn mang trẻ nhỏ đi phải chú ý, ai cũng không được để bọn trẻ đến gần bờ sông".
"Nhắc lại lần nữa, các thôn dân...".
Loa vừa nói xong, liền có trẻ con trong thôn ầm ĩ muốn ra bờ sông xem. Có người lớn lười ra khỏi nhà, "Đứng ở trong sân cũng thấy được, đến bờ sông làm cái gì". Đứa trẻ không chịu, mặc quần áo mới định lăn lộn trên đất. Người lớn tiếc quần áo mới, vội giữ chặt đứa trẻ lại. "Xem thì xem, chúng ta đi ngay bây giờ". Những đứa trẻ đòi như vậy có không ít, chỉ một lúc sau, ở bờ sông đã vây đầy người lớn và những đứa trẻ chạy tán loạn khắp nơi.
Lý đại gia và bà Lý cũng quấn dày cộp đứng ở bờ sông chờ xem. Lý đại gia thì thầm nói, "Tới đây làm gì, ở trong sân nhà cũng xem được mà".
"Ông thì biết gì?". Bà Lý không vui nói, "Vì xem pháo hoa sao? Là vì sự nhộn nhịp ở đây".
Lúc hai ông bà cãi nhau, pháo đặt ở bờ sông đã bắn thẳng lên trời, biến thành đóa hoa trên không trung. Hoa mẫu đơn, hoa cúc, phượng hoàng, sao khắp trời, người trong thôn nhìn cũng không kịp, mắt không chớp lần nào. Khi mọi người ở đây đang bị pháo hoa hấp dẫn, bỗng một tiếng nổ vang ầm ầm ở phía chân trời.
"Sấm mùa xuân?". Vẻ mặt Lý đại gia kinh ngạc, đang định nói năm nay sấm mùa xuân đến sớm, bỗng phía sau có tiếng rắc rắc vang lên. Ông vội quay đầu lại, liền thấy mặt băng sông Linh Thủy đang chậm rãi vỡ ra, có khối băng nhỏ rơi vào trong nước, đập lên mấy bọt nước màu bạc.
"Băng tan, nhà nào có trẻ con nhớ chú ý". Lý đại gia cao giọng hô to một câu.
Thôn dân đang đứng xung quanh nghe được, liền xoay người nhìn sang. Trên sông Linh Thủy, lớp băng đen nhánh ban đầu nối tiếp nhau vỡ ra, rơi vào trong nước. Tiếng nước vang lên ào ào, lớp băng rất nhanh đã chìm xuống, lộ ra mặt nước óng ánh màu bạc. Ánh trăng chiếu rọi xuống, sông Linh Thủy lóe lên ánh sáng như sao, thỉnh thoảng lại có vài bọt nước trong suốt văng lên, không còn vẻ ô nhiễm như trước đây nữa.
Lý đại gia đi vài bước đến bờ sông, vui mừng nhìn nước sông đã trở lại như lúc chưa ô nhiễm, thậm chí còn sạch sẽ hơn trước. Làn nước bạc xao động, bèo rong màu xanh giãn ra theo nước, mùi nước trong lành vờn xung quanh ông.
Lý đại gia hít sâu một hơi, không nhịn được vươn tay lướt qua mặt sông. Nước sông lạnh lẽo khiến ông run lên một chút, nhưng Lý đại gia lại vui sướng nở nụ cười. Ông đã nghe bé Tiểu Tây nói là bọn họ đã nhận hạng mục xử lý sông Linh Thủy. Tuy không biết Tiểu Tây làm từ lúc nào, nhưng Lý đại gia tin chắc nước sông sạch như vậy là nhờ công của Tiểu Tây.
"Có chuyện gì vậy?". Có người mờ mịt hỏi.
"Còn chuyện gì nữa chứ". Lý đại gia giải thích: "Ô nhiễm sông, nên chính phủ bỏ tiền ra xử lý".
"Xử lý lúc nào vậy?".
"Ông quan tâm làm khi nào làm gì". Người bên cạnh không kiên nhẫn đáp lại, "Biết xử lý nước sông là được rồi".
"Nhìn nước trong suốt thế này, đợi đến mùa hè chắc sẽ có cá nhỉ?".
"Chắc vậy, năm nay chim sống ở sông chắc cũng sẽ bay về".
Sự chú ý của thôn dân thôn Linh Thủy rất nhanh đã tập trung lên sông Linh Thủy sau khi được tinh lọc, đã nhiều năm rồi bọn họ chưa thấy nước sông trong suốt thế này. Lúc trước khi xưởng nhựa ở Tống gia trang chưa xả thải gây ô nhiễm, tuy nước sông không hôi thối ngập trời như vậy, nhưng mọi người cũng không quan tâm đến việc giữ gìn, tiện tay ném bình nhựa túi nhựa xuống sông là chuyện thường. Phải đến khi xưởng nhựa làm sông Linh Thủy bị ô nhiễm, bọn họ mới ý thức được tầm quan trọng của sông Linh Thủy với mình. Nhất là lần trước người trong Tống gia trang trúng độc, thôn dân ở thôn Linh Thủy đều sợ hãi, chỉ sợ lúc nào đó bọn họ cũng trúng độc mà không biết.
"Nghe tôi nói một câu". Lý Đại Dũng chen lên phía trước mọi người, lớn tiếng nói: "Mọi người cũng thấy rồi đó, chính phủ bỏ tiền xử lý sông Linh Thủy cho chúng ta. Chuyện quá khứ chúng ta đừng nói nữa, sau này chúng ta cũng không thể không quan tâm đến việc bảo vệ môi trường như trước đây được. Từ ngày mai trở đi, ai cũng không được ném bình nhựa túi nhựa xuống sông, cũng không được hắt nước bẩn vào sông. Nếu làm trái bị phát hiện sẽ phạt tiền, một lần phạt năm mươi tệ, cất đến cuối năm mời người đến đốt pháo hoa".
Lúc đầu nghe nói sẽ phạt tiền liền có người không hài lòng, đang định ầm ĩ gây chuyện, Lý Đại Dũng liền nói sẽ lấy số tiền kia mời người đến đốt pháo hoa. Này thì xong, người định làm ầm liền nghẹn họng, thôn dân đều nở nụ cười.
"Ý của trưởng thôn rất tốt, mỗi ngày tôi không có việc gì sẽ đi dạo ở bờ sông, ai dám ném rác vào thì tôi sẽ thấy đấy". Từ đại gia mạnh mẽ nói.
Từ đại gia có vai vế cao trong thôn, ông đã nói vậy, vậy chắc chắn là thật. Ai cũng không định bỏ năm mươi tệ để xem Từ đại gia thế nào, đều tỏ ý ý kiến này rất tốt, sau này mọi người sẽ trân trọng sông Linh Thủy.
Lý Đại Dũng thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu nhấn mạnh phải chú ý an toàn. Nhất là nhà có trẻ con phải chú ý, đừng để nhóm trẻ con chạy đến bờ sông một mình, lỡ như có chuyện thì hối hận cũng không kịp.
Thôn dân bàn bạc ồn ào, mấy người đến đốt pháo không đợi được nữa. "Sắp đến mười giờ rồi, nếu không bắn pháo hoa nữa thì chúng tôi về đây".
"Bắn, bắn, bây giờ bắn luôn". Lý Đại Dũng nhanh chóng mời một gói thuốc, đã nói trước là chín giờ rưỡi sẽ xong việc, người ta vẫn luôn chờ bọn họ, cũng không thể để người ta chịu thiệt được.
Những chuyện xảy ra trong thôn Linh Thủy, ngày hôm sau Lục Lăng Tây liền biết. Sáng sớm khi cậu gọi điện chúc tết Lý đại gia, Lý đại gia hưng phấn kể về sự thay đổi của sông Linh Thủy. Đêm qua Lý đại gia không nhìn thấy rõ, nên sáng sớm đã đến bờ sông nhìn lại. Sau khi cọ rửa một đêm, lớp băng đen đã không nhìn thấy nữa. Dòng nước trong suốt uốn lượn từ thường du chảy xuống, thỉnh thoảng lẫn vào vài cành hoa đóa hoa nhỏ.
Lý đại gia vui mừng nói, "Tiểu Tây, các cháu đã làm một chuyện tốt, một chuyện tích đức a".
Lục Lăng Tây được Lý đại gia khen mà xấu hổ, thấy thật ra cậu không làm gì, đây đều là công của tấm bảng. Trong kế hoạch của cậu và Nhan Việt, thì sông Linh Thủy là bước đầu tiên, cậu muốn thông qua cách này để xem có thể tinh lọc hết những con sông bị ô nhiễm ở Phượng Thành hay không.
Nhưng... Lục Lăng Tây nghĩ đến lời Nhan Việt nói, tinh lọc sông chỉ là một phần, quan trọng hơn là việc xử lý chất thải của các xí nghiệp, thậm chí là điều chỉnh cơ cấu công nghiệp. Nếu xí nghiệp không coi trong việc xử lý chất thải, thì bọn họ có tinh lọc cũng chỉ giảm ô nhiễm chứ không tránh ô nhiễm được. Thậm chí, nói không chừng các xí nghiệp thấy sông được tinh lọc tốt, lại càng trắng trợn gây ô nhiễm hơn.
Lục Lăng Tây chỉ mong lời Nhan Việt nói không phải là sự thật, nếu tất cả mọi người cũng nhận ra được tầm quan trọng của nguồn nước giống như người dân thôn Linh Thủy thì tốt quá.
-----------------
Đạt 100k lượt xem nên post 2 chương nha ^_^
Chương sau chúng ta sẽ biết Tiểu Hắc là loài rắn nào ^o^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.