Từ khi biết Nhan Việt phải về Trung Kinh đón Tết, Lục Lăng Tây liền mong thời gian có thể trôi qua chậm một chút, chậm hơn nữa. Tuy cậu không nói ra, nhưng hành động lại lộ ý không nỡ rời xa Nhan Việt.
Buổi tối Nhan Việt tắm xong, Lục Lăng Tây giống như cún con đi bên cạnh anh, khi thì đưa khăn cho anh, khi thì giúp anh lấy quần áo. Nhan Việt dường như có thể thấy cái đuôi nhỏ ở phía sau Lục Lăng Tây đang lắc lắc. Tim anh mềm nhũn, ôm Lục Lăng Tây đè cậu lên tường, mạnh mẽ hôn mấy cái.
Ánh mắt Lục Lăng Tây mơ màng, bị Nhan Việt hôn đến nỗi thở dồn dập, đôi mắt đen xinh đẹp phủ đầy hơi nước, vẻ mặt hồn nhiên lại vô tội, lộ ra vẻ gợi cảm chết người. Nhan Việt không kìm được nghiền mạnh bờ môi cậu, trong lòng thầm nghĩ hay là ở đây đón Tết luôn, thực sự anh không muốn tách khỏi Lục Lăng Tây một giây phút nào.
"Bảo bối, hay là anh...".
Nhan Việt còn chưa nói xong, tiếng Dịch Hàng đã vang to bên ngoài. "Lão tam, cậu đâu rồi? Không ở nhà hả?".
Tiếng rất gần, hình như chỉ cách một bức tường. Lục Lăng Tây luống cống đẩy Nhan Việt ra, cũng không chú ý đến Nhan Việt nói gì nữa, chạy ra ngoài nhanh như chớp. Trong phòng tắm, Nhan Việt cúi đầu nhìn người anh em đang ngẩng cao đầy phấn khởi, mặt trầm xuống.
"Dịch Hàng". Lục Lăng Tây chột dạ chào hỏi.
Trên sô pha ở phòng khách, Dịch Hàng đang cầm bánh quy đùa Tiểu Hắc. Nhìn thấy Lục Lăng Tây đi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314292/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.